Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 90: Chương 90: Chương 89




Nơi quỷ quái gì đây! Dạ Khê rủa thầm, đoạn đường phía trước nhìn không thấy điểm dừng, hai bên còn bị chiếm cứ bởi mấy tảng đá lớn, Dạ Khê lơ đãng nhìn ánh nến nhảy lên, lại trông thấy từng sợi khói xanh từ ngọn nến tỏa ra. Khói xanh lơ lửng giữa không trung, phiêu tán không mục đích.

Dạ Khê vừa bước về phía trước được nửa bước, đột nhiên từ trong thân thể có một luồng cực nóng tuôn ra, sắc mặt trầm xuống, khói xanh lan tỏa trong không gian bắt đầu ngưng tụ lại thành hình khối cầu màu xanh. Vật gì vậy? Dạ Khê nghĩ, trong nháy mắt, từ quả trong khối cầu bỗng hiện ra hình dạng một khuôn mặt tươi cười, Dạ Khê nhìn kĩ hơn, hình như là tiểu Xích!

"Trò chơi, bắt đầu!" Một thanh âm thâm trầm mà lạnh lẽo đột nhiên từ xa bay tới, tiếng nói vừa dứt, khối cầu bất ngờ vỡ tan tành, ánh sáng biến mất, xung quanh bỗng biến thành một mảnh đen kịt.

Dạ Khê run lên, sau đó, mùi máu tươi tanh nồng xông vào mũi, trong bóng tối giơ tay không thể nhìn thấy năm ngón, Dạ Khê dứt khoát nhắm hai mắt lại, bình tĩnh lắng nghe động tĩnh xung quanh.

*

Cộc cộc---

Âm thanh giống như tiếng giày cao gót truyền đến, Dạ Khê mở choàng mắt, trong nháy mắt mở ra, bóng đêm ngay lập tức bị một luồng ánh sáng mạnh mẽ thay thế.

"Khê nhi!" Chờ đến lúc Dạ Khê thích ứng với ánh sáng này, liền kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng trước mắt, thanh âm vẫn ôn nhu như thế, ánh mắt toát lên sự yêu thương không cách nào che giấu, sườn xám màu đỏ ôm sát cơ thể, khiến vóc dáng tinh tế càng trở nên mị hoặc, "Làm sao vậy? Vào ăn cơm nào!" Người phụ nữ cười tiến lên, khom lưng xuống, bàn tay vuốt ve đầu đứa bé.

Dạ Khê kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, ngay vị trí mình đang đứng, lại có một cô bé khoảng năm tuổi, trên người mặc chiếc váy công chúa màu trắng lấm lem, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ngây thơ rực rỡ, hai má lúm đồng tiền nhỏ rất sâu như khắc trên mặt.

"Mẹ!" Thanh âm cô bé ngọt ngào như mật, xông thẳng đến từng dây thần kinh trong đầu Dạ Khê, thân thể khẽ run, hai tay vô thức tự nắm thành quyền, cô bé phía trước di chuyển đôi chân nhỏ mập mạp, giang rộng hai cánh tay nhào tới người phụ nữ trước mặt.

Mà Dạ Khê như bị định thân tại chỗ, nhìn một màn ấm áp trước mắt. Bàn cơm bên kia, một cụ già tóc trắng xóa ngồi đó, trên sô pha, người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo, tuy rằng đã qua năm mươi tuổi, thế nhưng năm tháng không hề lưu lại vết tích gì trên khuôn mặt người ấy, giống như người phụ nữ vừa rồi, thần thái bọn họ vẫn tươi trẻ như thời niên thiếu mười bảy mười tám tuổi.

Khóe môi Dạ Khê động đậy, hai mắt khẽ run, có thứ gì đó trong suốt lấp lánh chảy trong mắt. Cảnh tượng này, trong mộng đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, thật không ngờ nàng lại có cơ hội được nhìn thấy tận mắt!

"Tiểu công chúa!" Lúc này, một cậu bé sắc mặt lạnh lùng từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy cô bé, lập tức cười đến rạng rỡ, vội vã bước xuống, đoạt lấy cô bé từ trong ngực người phụ nữ, "Ha ha, tiểu công chúa của anh!"Cậu bé ôn nhu hôn lên má cô bé, "Em vừa ăn bánh kem hả?" Cậu bé cẩn thận lau đi vệt màu trắng ở khóe môi cô.

"Anh!" Cô bé vươn tay ôm cổ cậu bé, cắn một ngụm vào gương mặt trắng nõn, rồi để lại vết nước bọt trên đó, "Ha ha! Anh không rửa mặt nha, thật xấu hổ, thật xấu hổ!" Cô bé nở nụ cười tinh quái, cậu bé một tay ôm cô bé không để người ngã xuống, tay kia cù lét trên người cô bé.

Đường nét băng lãnh trên mặt Dạ Khê dần như hòa, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

*

Nhưng mà một tiếng sét đột nhiên đánh xuống, Dạ Khê chưa kịp phản ứng, cảnh vật xung quanh bỗng biến mất, một màn ấm áp vừa rồi đã không thể quay lại nữa. Trên mặt đất, máu từ đâu tuôn như suối chảy về hướng Dạ Khê. Trái tim như ngừng đập, thân thể không cách nào chịu điều khiển mà tiếp tục run cầm cập.

Đây là ác mộng che giấu sâu trong nội tâm nàng, đây là mảng âm u nhất Dạ Khê cất giữ tự đáy lòng, là vết sẹo chằng chịt máu tươi mà nàng không muốn bóc ra.

Dạ Khê muốn nhắm mắt lại, thế nhưng mí mắt giống như bị kim đâm, đau đớn chua sót, máu càng ngày càng nhiều. Lần nữa chớp mắt, bốn phía đã bị máu tươi nhuộm đẫm, giật mình nhìn thấy những thi thể trước mắt, đôi mắt Dạ Khê trở nên đau nhói. Gia gia tức đến thổ huyết mà chết, cha phẫn nộ nhảy lầu tự sát, chết không nhắm mắt, anh trai vì phản kháng mà biến thành thịt vụn!

Tâm Dạ Khê một tấc lại một tấc ngâm trong hầm nước đá, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai kinh hoàng. Tròng mắt Dạ Khê trừng lớn đầy tơ máu, hận thù che kín thân thể, nhìn nữ tử nhã nhặn như hoa sen trước mặt, bị một nam nhân thấp hèn thối nát làm bẩn! Nhìn nữ tử oán hận chỉ tay lên trời nguyền rủa, nhìn nữ tử cắn lưỡi, nhìn nam nhân kia nhét họng súng vào miệng nử tử...

Dạ Khê run run, nhưng cơ thể nàng tựa như bị dính ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích! Nàng muốn hét lên, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không phát ra âm thanh.

Nộ, hận, oán, thù! Tất cả cảm xúc xông vào cơ thể, giống như khí cầu, càng ngày càng phồng lên. Dạ Khê đỏ mắt, suy nghĩ của nàng hình như đã mất đi khống chế, Dạ Khê ép buộc mình nhắm hai mắt lại, hàm răng cắn gần như bật máu, cơ thể kéo căng như dây đàn.

Loại cừu hận cùng phẫn nộ này sớm đã chôn vào máu, Dạ Khê bức mình bình ổn hô hấp, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Lần nữa mở mắt, trước mắt đã một mảnh thanh minh, dù sâu thẳm trong đáy mắt vẫn dậy sóng chưa nguôi.

Cảnh vật lại tiếp tục chuyển đổi, trở lại động thạch bích lúc nãy, nhìn thấy khối cầu trôi nổi giữa không trung, tâm Dạ Khê chậm rãi bình lặng xuống.

Còn chưa chờ Dạ Khê kịp thở gấp, từ đối diện đột nhiên lao ra một con mãnh thú, trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh bỗng biến mất, Dạ Khê đã ở trong đài thi đấu, xung quanh không có một người xem, chỉ có kẻ địch đang đứng phía trước!

Hổ, sư tử, báo, sói, rắn độc...Phàm là mãnh thú có thể nghĩ đến, đều xuất hiện ở đây! Chúng nó bao vây quanh Dạ Khê, vận sức chờ tấn công.

Tay áo hơi nghiêng, trong tay Dạ Khê xuất hiện thanh chủy thủ, sau đó trong nháy mắt biến thành trường kiếm, chỉ nghe một tiếng gầm lên dữ tợn, gió lạnh đập vào mặt Dạ Khê đau buốt.

Mà lúc này, theo tiếng gầm của mãnh thú, lũ dã thú bắt đầu di chuyển, vài con đi đầu vọt tới trước mặt Dạ Khê. Dạ Khê chống cự lại, không có nội lực, không có yêu pháp, chỉ bằng chiêu thức riêng mình, bằng sự nhanh nhẹn linh hoạt của bản thân.

Xoẹt-

Đột ngột, một con báo giơ móng vuốt lướt qua vai Dạ Khê, nàng nhận ra cơn đau đớn ập đến, cúi đầu nhìn xuống, dòng máu tươi đang chảy không ngừng! Dạ Khê nhìn giọt máu vẫn còn hơi ấm, khóe môi vung lên, đáy mắt bắn ra tia sáng thị huyết!

Phát tiết, oán hận, tất cả cảm xúc như thấm sâu vào mũi kiếm, càng áp chế lại càng bành trướng, dã thú vốn hung mãnh vậy mà bị khí thế đột nhiên tăng đột biến của Dạ Khê bức liên tục lui về phía sau.

Mũi kiếm đâm thẳng vào độc xà bảy tấc, chém đứt yết hầu sói, xuyên qua bụng hổ... không chút thủ hạ lưu tình. Dạ Khê chậm rãi dừng động tác, thi thể dã thú đã rải đầy bốn phía, mùi máu tanh quanh quẩn quanh mũi. Dạ Khê bỗng hướng về phía bầu trời mà nở nụ cười, nụ cười thị huyết mà âm trầm.

***

Lúc này, tại một đỉnh núi, có ba nam tử tuấn mỹ đang đứng, một người trong đó mặt áo khoác lông chồn tía, nhẫn đeo trong ngón cái phát ra ánh sáng tím trong suốt sáng bóng, dưới ánh mặt trời chiết xạ hào quang màu tím rực rỡ. Nam tử nhìn màn sương trắng phiêu tán trước mắt, mâu quang thâm thúy mà sinh đẹp.

"Công tử!" Nam tử áo đen nhìn chủ nhân, "Đã tới giờ rồi, nên khởi hành thôi!"

Nam tử chợt phát hiện có điều khác thường, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lướt ra một vệt sáng, rất khó nhận ra, nếu không cẩn thận quan sát, căn bản là không phát hiện được. Con ngươi sắc bén bỗng tỏa sáng khó hiểu, ngón cái chạm vào bề mặt mát lạnh, khóe môi nhếch lên ý cười mềm mại.

Không khí xoay tròn quanh thân thể ba người, một vòng lại một vòng, chỉ trong tích tắc, ba người sống mới vừa rồi đã biến mất không còn tung tích. Giống như chưa từng xuất hiện ở đây, ngay sau đó, vài tên thị vệ phía sau cũng như vậy, theo ba người kia mà biến mất.

***

Dạ Khê thu hồi kiếm, cảnh tượng quay trở lại như ban đầu, nhìn khối cầu giữa không trung, ôn nhu trong mắt Dạ Khê dần dần bị lạnh lẽo thay thế, tóm lại đều không phải tiểu Xích! Dù có giống như thế nào chăng nữa, vẫn không phải! Dạ Khê hừ lạnh một tiếng, bất chấp tất cả, dồn sức phóng về phía trước, kiếm trên tay chém vào khối cầu trong không trung!

"Tỷ tỷ!" Ngay lúc Dạ Khê sắp chạm vào khối cầu, bên tai chợt truyền đến thanh âm của tiểu Xích, thanh âm vẫn ủy khuất đáng yêu như cũ, khiến Dạ Khê nhớ đến vật nhỏ màu đỏ rực rỡ kia.

Dạ Khê đè ép hơi thở, mím chặt môi, không hề chần chờ bổ xuống!

Nhanh! Độc! Chuẩn!

"Tốt!" Đúng lúc này, Dạ Khê lại nghe thấy tiếng sấm vang lên, đồng thời cũng nghe được một thanh âm vừa hưng phấn vừa kích động xen lẫn vào.

"Đi ra!" Dạ Khê trầm mặt nhìn phía trước, khẩu khí không tốt, "Giả thần giả quỷ!" Dạ Khê tiếp tục bước đi, trước mắt vẫn một mảnh tối đen, không có một tia ánh sáng, tay cầm kiếm, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất tạo thành một đường thẳng dài, phát ra tia lửa cùng tiếng vang bén nhọn chói tai.

Trước mặt bỗng sáng ngời, ngọn đèn trên tảng đá lại được châm lên, trước mặt cũng không còn đường đi sâu thẳm nữa, trái lại có một cánh cửa, cửa tự động mở ra, như nghênh tiếp Dạ Khê vào trong. Dạ Khê không nhanh không chậm bước qua cửa, bài trí bên trong rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, trên bàn bày một hộp gỗ, nhưng trong đó lại không có thứ gì cả.

"Đây là khảo nghiệm cuối cùng!" Thanh âm lại bay tới, "Qua được, ma thú chính là của ngươi!"

Dạ Khê cười lạnh, "Lão nương không cần!"

"Cái này không phải do ngươi quyết định!" Một người bỗng xuất hiện trước mặt Dạ Khê, tuy rằng mang hình dạng con người, thế nhưng vừa có đầu tóc bạc, vừa có đôi con ngươi tàn nhẫn quen thuộc, cùng ngân lang gặp lúc trước giống hệt nhau, "Ngươi đã là người kế thừa, cho nên bắt buộc phải thân bất do kỷ!"

Cánh tay Dạ Khê run lên, đoạn chưởng bên tay phải bỗng đau nhức khó hiểu, kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, Dạ Khê cúi đầu không dám tin nhìn vết nứt trên bàn tay bắt đầu tự xé rách ra.

Đối phương mắt lạnh nhìn, xoay người cung kính nâng cái hộp lên, từng bước một đến trước mặt Dạ Khê, "Có thể sống sót hay không, nên xem tạo hóa của ngươi!" Người này đưa hộp đến tay Dạ Khê, sau đó cái hộp rung một cái, tự động mở ra, chỉ thấy một đạo tia chớp từ hộp bắn ra, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay Dạ Khê.

Dạ Khê cứng đờ người, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.