CHƯƠNG 26
Sợi Kim
“Chào buổi sáng, Lạc.” Hoàng tử hạ xuống một nụ hôn sâu, đánh thức người đẹp đang ngủ của hắn.
Lạc Kính Lỗi từ từ tỉnh lại từ trong cơn mơ. Đến tận sáng sớm cậu mới có thể ngủ say được, hai ba giờ sau lại bị người đánh thức. Cậu chậm rãi hé mở mí mắt nặng nề, làn mi dày đậm nhẹ nhàng nâng lên, một thế giới mới được mở ra.
Gương mặt thiên sứ lọt vào trong mắt, làn da như ngọc, miệng cười quyến rũ (1). Giống như sương mai thanh lệ, ánh nắng chiếu vào đôi môi đỏ tươi, trong lúc nhất thời mê hoặc ánh mắt của cậu. Trong nháy mắt, cậu thậm chí còn có cảm giác rung động với dung nhan này. Sắc thái mềm mại thêm một chút dã tính kiêu ngạo. Đúng vậy, chính nét dã tính bừa bãi này đã khiến cậu bừng tỉnh từ trong hỗn độn.
Lạc Kính Lỗi hoảng hốt ngồi dậy, máy móc áp chế thần kinh, một nụ cười trống rỗng xuất hiện trên mặu cậu. “Chào buổi sáng.” Giọng nói đạm bạc, như bay đến từ phương xa.
“Lạc, hôm nay là sinh nhật em, không thể chỉ ở trên giường.”
“Ừ.” Lạc Kính Lỗi lãnh đạm trả lời, xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.
“Lạc.” Duẫn Thiên Khuyết từ phía sau lưng ôm lấy cổ cậu, một hồi lâu mới chậm rãi buông ra. Đầu ngón tay hắn mơn trớn lên vết sẹo dài sau tấm lưng trần của cậu, từng chút từng chút trượt xuống, phác hoạ đường cong xấu xí kia. Sắc thịt màu đỏ như đang cách trở thế giới hai người. Cơ thể bên dưới đầu ngón tay này mang cho hắn cảm giác không hề chân thật. Rõ ràng đã khoá chặt Lạc ở bên người, vì sao lại có cảm giác xa xôi, lại như mơ như mộng vậy?
“Lạc, còn đau không?” Giọng nói mềm mại dịu dàng như chính ngón tay mảnh khảnh của hắn, nhẹ nhàng như chưa từng buông xuống.
Sau khi nghe thấy những lời này, Duẫn Thiên Khuyết rõ ràng cảm giác được thân thể bên dưới ngón tay đã run lên. Cậu bị doạ sợ, khúm núm đáp. “Không, không đau, không đau.”
Duẫn Thiên Khuyết để cậu đi vào phòng tắm, một mình nằm trên giường, hai má áp lên nơi cậu đã ngủ. Mùi hương của Lạc, nơi này có mùi hương của Lạc, thơm quá. Có lẽ nên dẫn cậu ra ra ngoài một chút. Một năm này, hắn khoá cậu trong căn biệt thự, một bước cũng chưa từng bước ra ngoài. Cậu ấy có phải sẽ cảm thấy có chút buồn không? Vết thương đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn lại sẹo. Hắn không để ý chuyện này, nhưng không biết Lạc sẽ nghĩ thế nào. Nếu không thích thì ra nước ngoài chỉnh hình là được rồi.
Nước ngoài? Đã bao lâu hắn không mang Lạc xuất ngoại giải sầu rồi. Ừ, đây là chủ ý không tồi. Chờ hắn giải quyết xong chuyện lúc này, sẽ mang Lạc ra ngoài chơi một chút.
Bọn họ thật sự rất cần một kỳ nghỉ hoàn mĩ, thật sự hưởng thụ thế giới của hai người.
“Lạc, chúc mừng sinh nhật.” Một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ xuất hiện trước mặt Lạc Kính Lỗi.
“Cảm ơn.” Cậu cầm lấy đồng hồ mang vào cổ tay mình. “Rấp đẹp.” Lỗ tai kề sát mặt đồng hồ.
Thanh âm tích tắc đó là cái gì? Trong nháy mắt đã trôi qua là cái gì? Thời gian sao? Món quà cỡ nào buồn cười lại châm chọc. Người ngay cả cửa cũng không được bước ra, ngay cả ban ngày hay ban đêm cũng không phân biệt được, thì còn cần đồng hồ để làm gì, còn muốn biết thời gian để làm gì? Thật sự quá mức thừa thải!
“Em thích là tốt rồi.”
Duẫn Thiên Khuyết tặng cho cậu một bữa tiệc sinh nhật rất đẹp. Kỳ thật cũng chẳng khác năm vừa rồi là bao nhiêu. Một ngày chỉ thuộc về hai người bọn họ. Một hình thức cố định, trình diễn lặp lại hằng năm. Khi mặt trăng lộ ra giữa tầng mây, thời gian huy hoàng ban ngày trôi qua, Duẫn Thiên Khuyết ôm lấy người yêu của mình cùng lạc vào một thế giới khác.
Sau những nụ hôn chân thành kích thích, đôi môi lại miết dọc theo những đường cong mềm mại, đầy đặn. Từ những độ cong mà xâm nhập vào sâu hơn. Môi kề sát, đầu lưỡi linh động tiến sâu vào, quyến rũ người tình nhút nhát của mình, cùng nhảy cùng múa. Một bước chinh phục tất cả, đầu lưỡi từng chút một khơi mào khuấy động, không ngừng liếm lộng bề mặt thô ráp bên ngoài, mang hương dịch ẩm ướt đẩy vào trong miệng. Đầu lưỡi lại không ngừng múa may, tận tình chơi đùa ở bên cạnh. Nó giống như nhuỵ hoa ẩn trong nụ hoa vàng, hương thơm mê người, ngây ngô non nớt, chứa đầy mật ngọt dẫn dụ hắn đến hái. Trên đầu môi truyền đến dư dịu dàng, nhẹ nhàng kích thích dục vọng của hắn một lần lại một lần nữa.
(Tác giả: Tạm thời tĩnh lược.)
…
Rất lâu sau Duẫn Thiên Khuyết mới thỏa mãn chấm dứt cuộc yêu đương này. Từ sau khi vết thương của cậu lành lại, loại chuyện này thường xuyên phát sinh. Lạc Kính Lỗi dịu ngoan hoàn toàn khác hẳn với lúc trước. Nếu nói lúc trước cậu ấy đối với mình luôn căng thẳng cùng chống cự, hiện tại cũng đã chủ động hơn. Chỉ cần một mệnh lệnh cũng khiến cậu xem như là thánh chỉ mà thực hiện lập tức, không dám chậm trễ, sợ phải nhận lấy trừng phạt gì đó. Haiz, xem ra là rất sợ hắn rồi. Nhìn người đang nằm xụi lơ bên cạnh, tâm hắn không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc. “Lạc, có phải em rất sợ tôi hay không?”
Lạc Kính Lỗi như bị điện giật, thân mình chấn động mạnh, run run không biết nên trả lời như thế nào. “Tôi, tôi…”
“Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Em kiêng kỵ tôi, cũng sẽ không làm ra những chuyện tôi không thích nữa.” Duẫn Thiên Khuyết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cậu. “Lạc, hiện tại em còn cảm thấy tôi là một tên ma quỷ máu lạnh, biến thái, âm hiểm sao?”
Thân mình Lạc Kính Lỗi càng thêm run rẩy dữ dội. “Không… không… không… sẽ không… đúng vậy… thật xin lỗi…”
“Như vậy, bây giờ em còn thích đứa con gái kia sao?”
Lạc Kính Lỗi giống như lá phong rơi, co rúm lại không ngừng. Đôi môi ngập ngừng. “Không… Tôi… Tôi không… Không… Không phải… Tôi không… Không thích… Khuyết… Khuyết… Xin cậu tha thứ cho tôi… Tha thứ cho tôi đi!”
“Ha ha…” Duẫn Thiên Khuyết đột nhiên cười ha hả, ôm cậu vào lòng, đắp chăn lên. “Ngốc, tôi chọc em thôi! Nhìn em sợ đến mức này, được rồi, đừng sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không thương tổn em. Em là bảo bối quan trọng nhất của tôi, Lạc à.”
Bảo bối quan trọng nhất, phải không?
Lạc Kính Lỗi thoải mái cười, tựa vào trên vai hắn, cảm xúc lạnh lẽo khiến cậu mở to mắt, một cây thánh giá bằng vàng xuất hiện trước mặt, lấp lánh rực rỡ.
“Đây, là—” Cậu bắt lấy mặt thánh giá trên cổ Duẫn Thiên Khuyết. “Đẹp quá.”
“Em thích không?” Duẫn Thiên Khuyết cúi đầu nhìn thoáng qua. “Đây là món quà sinh nhật năm tôi năm tuổi, người đàn ông đó tặng cho tôi.”
Lạc Kính Lỗi ngẩng đầu, nhìn hắn thật sâu.
“Thấy kỳ quái vì sao tôi không ném nó đi, phải không?” Một nụ cười khổ tự giễu hiện lên bên khoé miệng. “Bởi vì trên mặt dây chuyền này dính máu của người phụ nữ tôi yêu nhất, cho nên tôi giữ lại nó. Giống như từ nó tôi có thể ngửi được một chút hương vị của máu.”
Lạc Kính Lỗi cúi đầu, cố ý khiến mình ngủ đi.
“Lạc, em thích không? Tôi tặng nó cho em nhé.” Duẫn Thiên Khuyết nói xong liền tháo dây chuyền trên cổ xuống, vòng qua cổ cậu, mang cho cậu.
“Nhưng mà—”
“Em không vui sao?”
“Không phải.” Cậu vội vàng giải thích. “Đây là kỷ vật về mẹ của cậu, tặng cho tôi có sao không?”
“Không có gì không tốt. Dù sao em vĩnh viễn đều ở bên cạnh tôi, khi tôi muốn nhìn nó một chút, lúc nào cũng có thể nhìn thấy mà.” Duẫn Thiên Khuyết thoáng lui ra phía sau, thưởng thức vật xinh đẹp trên người cậu. Nhìn trái, nhìn phải, tựa hồ có gì đó khiến hắn không vừa lòng. Sau đó hắn cởi dây chuyền xuống, nghĩ nghĩ một chút, bắt lấy tay Lạc Kính Lỗi, quấn hai vòng trên cổ tay cậu. “Ừ, như vậy thuận mắt hơn.” Nếu người đàn ông kia nhìn thấy, không biết sẽ tức giận thành dạng gì. Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng khiến cho hắn hưng phấn nở nụ cười.
“Như vậy, được không?” Lạc Kính Lỗi nâng tay nhìn vật trang sức đeo trên cổ tay, như vậy có phải hơi có chút tuỳ tiện không.
“Không sao, cứ mang như vậy đi, rất đẹp.” Duẫn Thiên Khuyết nâng tay cậu lên, nhẹ hôn một cái trên mặt thánh giá kia. “Lạc, em có biết đây là cái gì không?”
“Hả?” Lạc Kính Lỗi không hiểu được ý tứ của hắn.
“Em nghĩ người đàn ông kia làm sao có thể tặng tôi một chiếc vòng cổ đơn giản như vậy làm quà.” Đùa cợt qua đi, hắn nắm thân thánh giá, khẽ nhấn ở phía trên một chút, lộ một cây kim dài màu bạc, lấp lánh chói mắt. “Đây mới là món quà ông ta tặng tôi, sợi kim (2). Vũ khí tốt nhất khi chiến đấu gần.”
Lạc Kính Lỗi không thể tin nhìn vật như cây kim tiêm đó, cái này sao lại là vũ khí được.
Như là nhận ra nghi hoặc của cậu. “Em đừng xem thường nó. Nó được làm ở Nga, dùng 237 lưỡi dao để chế thành.” Duẫn Thiên Khuyết nắm thân thánh giá, nhẹ nhàng nhấn một cái, lưỡi kim lập tức bắn ra hơn 10cm, giống như một con dao găm lưỡi dài. “Tên của nó là sợi kim, tất nhiên có ý nghĩa của nó. Em xem đi.” Hắn vươn ngón trỏ, tới gần lưỡi kim, cách nó khoảng 4,5 cm rồi dừng lại.
Lạc Kính Lỗi cho dù không chớp mắt nhìn theo ngón trỏ của hắn, cũng không có phát hiện vết thương được hình thành bằng cách nào. Như kéo một sợi dây, hắn nhẹ nhàng kéo đầu kim ra, vết máu mỏng manh hiện rõ ràng trước mắt. “Đây, đây là…”
“Đây là chỗ tinh xảo của nó.” Duẫn Thiên Khuyết xoa xoa ngón tay dính máu. “Phía trước của nó có 1000 lưỡi kim mà người không thể nhìn thấy, sắc bén vô cùng, khiến kẻ kịch không thể tới gần em. Nếu không biết tình huống, muốn cầm nó một chút, lưỡi kim sẽ đâm vào xương cốt, cái loại đau đớn này cũng không phải người bình thường có thể chịu được. Hơn nữa, muốn lấy ra cơ hồ cũng không thể dùng mắt thường để nhìn lưỡi kim được, đó cũng là một chuyện rất khó. Cho nên, cái này xem như là vũ khí chết người.” Đây coi như là nguyên nhân đầu tiên khiến Duẫn Thiên Khuyết muốn lưu lại nó, để cho người khác không thể dễ dàng tới gần hắn. Một khi xác định, thì cả đời cũng không thể tới gần được.
“Vật quý giá này, cậu tặng cho tôi, vậy cậu…”
“Không sao, tôi có rất nhiều vệ sĩ, không cần đến nó. Em mang là được rồi, Lạc, nếu có ai thương tổn em, đây là vũ khí của em. Muốn cắt vỡ yết hầu của hắn cũng được.”
Lạc Kính Lỗi vốn không muốn nhận, nhưng lại sợ hắn sẽ mất hứng, vì vậy miễn cưỡng nhận lấy. Một lần nữa xác nhận toàn bộ kim đã hoàn toàn được thu hồi. “Có cậu ở đây, tôi nghĩ, tôi không cần dùng đến nó.”
“Tôi cũng hi vọng, không có ngày đó.” Đôi mắt thâm trầm của Duẫn Thiên Khuyết lúc này sáng rỡ vô cùng.
—————
Chú thích:
(1) Nguyên văn là “xảo tiếu thiến hề”.
(2) Nguyên văn là “tiêm ti châm nhận” (纤丝针刃). Băng cũng không biết là gì, dịch google thì ra Fibrils pin edge – sợi cạnh pin =))
Tìm hình thì ra cái này, thôi thì để Sợi Kim cũng được, ai có từ khác dùng được hơn thì nói Băng nha. (Còn vì sao băng không dùng từ “kim châm” thì khi Khuyết giải thích về cái tên của nó, gọi là “kim châm” nghe có vẻ không hợp ????C 27
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 4 Comments
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì