CHƯƠNG 42
Giết Chóc
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đằng Tỉnh Mục, các vị phu nhân đều chạy ra từ trong phòng. Lúc đến được căn phòng kia, chỉ nhìn thấy Duẫn Thiên Khuyết cầm một con đao dính đầy máu, nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.
Đằng Tỉnh Mục ngồi dưới đất, thống khổ rên rỉ.
“Lão gia, lão gia.” Bà Hyakushin Fujii kinh hoảng vọt tới trước mặt thân thể cụt tay của Đằng Tỉnh Mục, kinh ngạc há to miệng, hô lên một tiếng.
Hai vị phu nhân Chiyoda Fujii cùng Kaoru Fujii và con gái thứ tư Shoko Fujii đều hoảng sợ nhìn một cảnh này. Kaoru Fujii đúng lúc che mắt Reiko lại, không hy vọng con bé sẽ nhìn thấy hình ảnh máu me thảm thiết này.
Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Đằng Tỉnh Thiên, Đằng Tỉnh Thiên là con trai của ông ấy mà! Làm sao có thể, làm sao có thể chém đứt cánh tay của người cha thân sinh mình chứ!!
Người con trai này, người con trai có dung nhan tuyệt thế này, giống như một con sư tử hung mãnh, vung răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, một đôi mắt hung ác nham hiểm nghênh thị trước mặt mọi người.
“Tại sao có thể như vậy!” Hyakushin Fujii xoay người căm tức nhìn Duẫn Thiên Khuyết. “Lá gan thật lớn, dám làm ra loại chuyện này. Mày phản rồi, người của gia tộc Fujii làm sao có thể tha thứ mày càn rỡ như vậy. Mày là con hoang của đồ đàn bà Trung Quốc đê tiện sinh ra, cho vào ở trong gia tộc Fujii là đã để mắt đến mày lắm rồi. Mày cư nhiên lại vong ân phụ nghĩa, làm ra loại sự tình này, tao phải cho mày—”
Phẫn nộ trong lời nói bị tiếng hét thảm thiết chói tai bao trùm, ánh sáng màu bạc xẹt qua phía trước, một tia máu đỏ thẫm phun lên ô cửa vuông tuyết trắng, đây là một màn cuối cùng bà nhìn thấy trong cuộc đời này.
Hyakushin Fujii nặng nề té ngửa trên mặt đất, đôi mắt không thể tin được vẫn mở to, như đang còn lưu luyến tất cả phù hoa của thế gian này.
“A!!!”
“A!!!”
“A!!!”
Vài tiếng hét to lớn rung động đồng thời vang lên, tất cả gia quyến trong nhà đều tản ra, chạy trối chết xung quanh. Kaoru Fujii nắm chặt tay con gái Reiko, điên cuồng chạy ra cửa lớn.
“Người tới, có ai không??”
“Cứu mạng!!!!”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ viện loạn thành một đoàn. Tiếng la khóc, kêu nháo, hỗn loạn trộn lẫn với nhau, như khóc than thế giới khủng khiếp này.
“Nobuko, Nobuko…” Đằng Tỉnh Mục chống đỡ thân thể bị thương, lảo đảo đi đến bên cạnh thi thể Hyakushin.
“Mày, đứa con bất hiếu này—” Ông hung tợn nhìn chằm chằm người con trai ông dùng toàn tâm tận tình bồi dưỡng này.
Đủ ngoan độc, xuống tay chưa từng lưu tình. Sự tình cư nhiên biến thành như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến của ông. Đằng Tỉnh Thiên, nó làm sao có thể làm đến —
“Cậu ấy ở đâu??!” Vẫn là câu hỏi cũ, thốt lên từ đôi môi duyên dáng của hắn.
“Vì thằng con trai kia… Mày lại ra tay độc ác với người nhà mình sao… Mày là súc sinh…”
Ánh mắt lạnh lẽo vô thần rời khỏi thân mình rách nát của ông ta, dời về phía bên ngoài. “Vẫn không chịu nói sao?”
Duẫn Thiên Khuyết kéo trường đao đi ra khỏi phòng.
Lưỡi dao hướng xuống mặt đất, tà tà kéo theo phía sau, cắt qua sàn gỗ, âm thanh vang dội mang theo hơi thở khủng bố lớn lao, truyền thẳng đến trái tim mọi người.
“Mở cửa, mở cửa nhanh, mau mở cửa ra…”
“Có ai không, có ai tới đây không…”
“Mau cứu, cứu chúng tôi, cứu mạng…”
“Đừng…”
Cổng lớn bị khoá trái ở ngoài, tất cả người làm trong nhà đều bị nhốt, chỉ để lại người thân của Đằng Tỉnh Mục ở trong nhà này, tự sinh tự diệt.
Trong không khí tĩnh mịch truyền đến vị máu nồng đậm, dày đặc đến mức ngay cả gió nhẹ mùa hè cũng không thể thổi tan, thống khổ bi thương nhuộm đẫm tình cảnh lúc này của họ.
Sợ hãi không ngừng dâng lên theo tiếng bước chân Duẫn Thiên Khuyết càng lúc càng gần, nhịp tim trong bế tắc gần như ngừng đập.
“A!!!” Những tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên chói tai, mọi người đều tự chạy tứ tán.
Đằng Tỉnh Mục kéo thân tàn, cắn răng theo sát phía sau hắn, dù đau đớn xé rách thân thể, cũng phải cố gắng gượng, bước từng bước không dám lạc hắn, chặt chẽ đi theo.
Sắc trời mờ tối, ánh mặt trời rống giận tê tái, mây đen điên cuồng gào thét tụ hợp, như những giọt nước mắt đang muốn trào khỏi thân thể, lại như kinh sợ cho nhân gian thảm đạm, chậm chạp không dám hạ xuống, vì thế càng thêm thâm trầm.
“Mày dám—”
Tia sét chiếu sáng đường chân trời rồi dừng lại, nụ cười âm hiểm trong ánh sáng trắng lạnh càng thêm dữ tợn, khủng bố, Duẫn Thiên Khuyết liếc liếc mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo nhưng đôi mắt lại toát ra vẻ không tự tin kia. “Hừ!”
“A!” Trường đao xẹt qua sau lưng, Shoko Fujii ngã xuống trong vũng máu.
“Đằng! Tỉnh! Thiên!” Từng từ cứng cỏi, rắn lạnh phát ra từ hàm răng cắn chặt, ánh mắt như muốn ăn thịt người thẳng tắp bắn về phía Duẫn Thiên Khuyết, ông mãnh liệt cảm thụ được trái tim bị vét sạch cạn kiệt.
Con gái ông, con gái Shoko còn chưa lấy chồng của ông.
“Cậu ấy ở đâu?!”
Cậu ấy ở đâu?! Cậu ấy ở đâu?! Cậu ấy ở đâu?!
Trong lòng hắn cũng chỉ có những lời này, chỉ có thằng con trai kia thôi sao? Khiến hắn làm ra một màn giết chóc, cũng chỉ để tìm được thằng con trai kia!
Khốn nạn—
“Mày giết người thân của tao, còn trông cậy tao sẽ nói cho mày sao, nó sẽ chết, mày đừng nằm mơ, tao sẽ bảo người của tao chặt người nó ra từng miếng từng miếng một, đem lên núi cho sói ăn, tao sẽ khiến mày ngay cả một khúc xương cũng không tìm thấy…”
Không hề để ý tới chửi rủa ác ý của ông ta, Duẫn Thiên Khuyết xoay người, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Hắn nhanh chóng đi lên cầu thang, nheo mắt nhìn chằm chằm nhị phu nhân Chiyoda Fujii đang cố gắng trốn nhưng không được.
“Đừng mà, xin con, Thiên Nhi, con đừng như vậy, Thiên Nhi… Aaa….”
Vô tình ra sức vung lên, trường đao cắt đứt yết hầu của bà, máu tươi phun trên mặt, trên người hắn, cảnh tượng kinh hoàng.
“Không—” Đằng Tỉnh Mục đến chậm chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình vẫn xinh đẹp tao nhã kia không ngừng ngã xuống cầu thang như lá mùa rơi rụng.
“Chiyo, Chiyo…” Quỳ gối bên người, lớn tiếng kêu gọi, cũng không thể đoạt lại sinh mệnh của vợ mình, Đằng Tỉnh Mục không chống đỡ được mà dâng trào nước mắt.
Vợ của ông, người vợ xinh đẹp, đoan trang của ông. Con gái ông, con gái đáng yêu thanh xuân, chỉ trong một đêm đã hoàn toàn biến mất.
Người con trai đã giết người đến đỏ mắt vẫn chậm rãi đi xuống cầu thang, những bước chân nhỏ vụn, nhàn nhã đi đến bên người ông.
“Cậu ấy ở đâu?” Âm thanh địa ngục lại một lần nữa quanh quẩn bên tai, cuồng nộ làm cho người khác muốn vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Hai tay dính đầy máu tươi nắm chặt chuôi đao, máu loãng vương trên mặt càng thêm biểu lộ nét tàn nhẫn ma quỷ. Chất lỏng màu đỏ tí tách nhỏ giọt xuống sàn, âm thanh sắc nét như ngọc châu va chạm.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
“Chiyo, Chiyo… Mày là đồ điên, đồ điên! Chiyo…” Đằng Tỉnh Mục một tay nâng thân thể vợ mình, vẫn còn đang đắm chìm trong thống khổ bi thương.
Duẫn Thiên Khuyết lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, nhàn nhã đi qua bên người bọn họ.
“Mày, mày muốn làm gì…” Đằng Tỉnh Mục kinh ngạc nhìn hắn tiếp tục bước đi trên hành lang dài, chịu đựng bi thương cùng đau đớn, theo sát hắn.
“Mày còn có chút nhân tính nào không! Chỉ vì một thằng con trai không có chút quan hệ nào với mày, mà muốn trực tiếp huỷ đi toàn bộ người trong nhà, ngay cả cha và em gái cùng huyết thống cũng có thể ra tay ác độc, mày là đồ súc sinh, súc sinh…” Đằng Tỉnh Mục nổi giận lớn tiếng cuồng rống, không ngừng kêu la, nhưng cũng không thể làm cho bước chân Duẫn Thiên Khuyết dừng lại một chút.
Ông ta đã quên, quên rằng con người Duẫn Thiên Khuyết đã sớm mất đi thứ gọi là nhân tính.
Vào sinh nhật lúc năm tuổi của hắn, lúc tận mắt nhìn thấy một cảnh ấy, cái thứ thừa thải đó đã sớm lặng lẽ biến mất trong con người hắn.
Hắn có thể vì Lạc mà tìm về sự nhân từ hắn đã đánh mất, nhưng cũng có thể vì Lạc mà huỷ đi cái thế giới vốn tàn nhẫn này.
Chỉ cần Lạc nguyện ý ở lại bên cạnh hắn, hắn có thể làm một con cừu dịu ngoan vĩnh viễn, vĩnh viễn cẩn thận yêu thương một mình cậu ấy…
Nhưng mà hiện tại, có người muốn huỷ đi tất cả những niềm hạnh phúc ấy…
Tiếng hét như heo bị giết không dứt bên tai, Duẫn Thiên Khuyết lười lau đi vết máu không phải của hắn trên mặt, ánh mắt tập trung vào hai người còn sót lại. Kaoru Fujii kéo Reiko ra phía sau mình, tuyệt vọng nhìn Duẫn Thiên Khuyết một thân đầy máu, cầm theo đao từng bước lại gần, bà chậm rãi lùi về phía sau, trái tim đập loạn mắc kẹt trong cổ họng.
Đừng—
Bà bị kéo ngã xuống mặt đất.
“Mẹ, mẹ—” Reiko bắt lấy cánh tay của bà, muốn kéo bà lên.
“Chạy mau, Reiko, chạy mau đi…” Kaoru Fujii sử dụng hết sức lực đẩy con gái ra, trời ơi, van cầu người, nó mới mười bốn tuổi, xin cho nó tránh được một kiếp này đi! Van cầu người…
Duẫn Thiên Khuyết bước lên phía trước, dẫm nát bụng Kaoru Fujii, ngăn cản bà xoay người đứng lên.
“Đừng mà, Thiên nhi, Thiên nhi, chúng ta không có làm sai cái gì, xin con đừng như vậy. Thiên nhi, chúng ta chỉ vì muốn tốt thôi, Thiên nhi…” Kaoru Fujii chống tay lên mặt đất, mỗi lần muốn cố gắng bò dậy đều bị hắn đạp đổ xuống, không nhịn được mà rên rỉ cầu xin hắn tha mạng.
“Anh hai, xin anh, anh hai, đừng giết mẹ em, mẹ con em thật sự không biết anh Kính Lỗi đi đâu rồi, thật sự không biết mà, anh hai, em xin anh…” Khuôn mặt Reiko vặn vẹo, ngồi trên đất ở xa xa, lớn tiếng khóc hô mong hắn tha thứ.
“Cậu ấy ở đâu!” Ánh mắt hẹp dài liếc nhìn Đằng Tỉnh Mục đứng ở một bên.
“Thiên nhi, Thiên nhi, đừng như vậy. Không, mày không thể… Thiên nhi…” Đằng Tỉnh Mục ôm miệng vết thương, muốn xông lên phía trước.
Duẫn Thiên Khuyết phiền muộn nhíu nhíu mày, nâng hai tay lên, nắm chặt chuôi đao, lưỡi dao hướng xuống. “Cậu ấy ở đâu!!!” Ánh dao sắc bén dưới bầu trời trầm tối có vẻ sáng ngời, đặc biệt chói mắt.
“Không, mày buông bà ấy ra! Tao đã không còn người thân nào nữa, mày hãy buông tha bà ấy đi, mày thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao? Tao là cha ruột của mày, vì sao mày có thể đối xử với tao như vậy. Thiên nhi, đừng—”
Duẫn Thiên Khuyết mất đi kiên nhẫn nheo mạnh mắt lại, trường đao cấp tốc hạ xuống thật mạnh.
“Tao nói—!!!”
“A!!!!”
Trường đao đâm xuyên qua toàn bộ thân thể, mạnh mẽ đè xuống. Đâm mạnh đến thấu sàn, làm cho cánh tay Đằng Tỉnh Mục chỉ biết dừng lại trong không khí.
“Mẹ!!!!” Reiko khóc kêu mẹ của mình. Không — không — không —
Mẹ, mẹ, mẹ, xin mẹ, mở to mắt, nhìn Reiko, mẹ, mẹ, đừng chết mà, đừng chết mà, mẹ—
Dùng sức rút trường đao ra, cắt đứt tay áo kimono của Kaoru Fujii, dùng mảnh lụa thượng hạng chà lau máu tươi trên trường đao. Duẫn Thiên Khuyết chậm rãi đi về phía thân thể cứng ngắc của Đằng Tỉnh Mục. “Nói, cậu ấy ở đâu!!”
Thời gian trong nháy mắt đình chỉ, Đằng Tỉnh Mục ngơ ngác nhìn trời cao bên ngoài viện, sương mù tối như mực, thực ảo đã không còn rõ ràng.
“Vì sao?” Giọng ông ta trầm thấp mà nản lòng, khàn khàn phát ra tiếng thở dốc mỏng manh. “Vì sao còn phải giết bà ấy, tao đã đáp ứng nói cho mày, vì sao còn phải giết bà ấy!!!”
Duẫn Thiên Khuyết nghiêng đầu nhìn ông ta đã sức tàn lực kiệt.
“Vì sao?? Nói cho tao biết vì cái gì???” Đằng Tỉnh Mục dùng hết khí lực toàn thân, rống giận vọt tới hắn.
Duẫn Thiên Khuyết không cần tốn nhiều sức mà thoải mái né tránh.
Giữ vững thân hình nghiêng lệch, đôi mắt thiêu đốt đầy lửa giận của Đằng Tỉnh Mục gắt gao nhìn vào Duẫn Thiên Khuyết. “Mày không bằng cả cầm thú, lang sói độc ác nhẫn tâm, chính mày đã kế thừa sự độc ác từ người mẹ của mày, mày cũng vô sỉ hèn hạ như mẹ mày, ả đàn bà thấp kém kia, sinh ra mày là súc sinh, ả ta chết là đáng. Mày cũng chết đi, đi chết đi!!!”
Tiếng hét như gió bão điên cuồng vang lên, ngập tràn tức giận phun thẳng về phía Duẫn Thiên Khuyết đang nhíu chặt mày.
Phải không?
Thì ra là như vậy… Tốt lắm—
Duẫn Thiên Khuyết nhanh chóng xoay người đi qua thi thể Kaoru Fujii, kéo lấy mái tóc của Reiko đang ôm mẹ mình mà khóc, hung hăng ném cô gái nhỏ qua một bên.
“A!!” Cô bé giãy dụa muốn đứng lên từ mặt đất, lại phát hiện Duẫn Thiên Khuyết đã đi đến bên cạnh mình.
“A— Anh hai, anh hai— Anh muốn làm gì… Anh hai…” Cô bé khóc nức nở la lên, hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không ngừng khẩn cầu hắn, hy vọng có thể níu lại được sự dịu dàng của anh hai trong ký ức của mình.
“Đừng—” Đằng Tỉnh Mục cũng không dám mắng thêm một câu nào nữa, thân mình nghiêng lệch chạy ra ngoài viện. Người con gái ông thương yêu nhất, vẫn luôn ở bên cạnh, đứa con gái được ông đối xử như công chúa, con gái luôn luôn làm nũng với ông… Reiko… Reiko… Con của ông…
Đứng ở trước mặt cô bé, hai tay Duẫn Thiên Khuyết nâng chuôi đao lên, lưỡi dao hướng lên trời, nhìn vào đôi mắt trong suốt như mắt nai con, đang ai oán cầu xin sự nhân từ của hắn.
“Anh hai, bánh ngọt em làm ăn ngon không?”
“Anh hai, anh tốt lắm, em thích anh hai nhất.”
“Anh hai, anh thật bất công, anh đối xử với anh Kính Lỗi tốt như vậy, Reiko sẽ tức giận đó!!”
…
Nhớ lại mấy tháng ngắn ngủn ấm áp vừa rồi, là hắn cùng Lạc với cô gái nhỏ trước mắt này trải qua. Từng nghĩ có thể vui vẻ như vậy mà sống tiếp. Trong căn nhà này, có một người nguyện ý trở thành bạn bè của họ là tốt rồi, cũng là đủ rồi, có một người thật tâm thích Lạc cũng là đủ rồi.
Khuôn mặt xin đẹp như hoa anh đào, mềm mại đáng yêu, rọi sáng tâm hồn mọi người. Cô bé như một thiên sứ, mang sự đến vui vẻ cho hắn và Lạc, tựa như hoa anh đào rơi xuống từ tán cây, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng ký ức vẫn còn như mới, xinh đẹp vĩnh viễn khó quên…
Gương mặt kia, gương mặt lúc nào cũng tràn ngập sức sống, đã trắng bệch và thấm đẫm nước mắt. Một đôi mắt sợ hãi cùng cực, mất đi sự sáng rỡ của ngày xưa, đôi mắt ướt đẫm hoảng sợ nhìn hắn—
Một đạo tia chớp mạnh xẹt qua, dừng ở phía sau hắn, chiếc sáng toàn bộ cả trời lẫn đất.
Lạc… Lạc của hắn… Nếu mất đi Lạc… Thì tất cả… Tất cả những sự đáng thương và đáng yêu này, còn có liên quan gì đến hắn đâu.
Hai tay nắm chặt, tăng thêm sức lực, cùng với tiếng sét tiếp theo lạnh lùng rơi xuống trần thế.
“A!!!!”
“Nó ở Shinjuku—”
Trường đao dừng lại trên đỉnh đầu Reiko, sau tiếng rống sợ hãi cuối cùng, chỉ còn lại im lặng hư không.
Đôi mắt ngây thơ thừa nhận sự thật ập đến, trái tim đã ngừng đập trong chớp mắt, đầu óc trống rỗng mà hét chói tai một tiếng. Sau đó, một tiếng gầm thét chấm dứt ác mộng của cô bé, trường đao dừng trên đỉnh đầu cô bé chậm rãi rời đi.
Reiko té xỉu nằm trên mặt đất.
Duẫn Thiên Khuyết xoay người đi về phía Đằng Tỉnh Mục, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Nó ở kho hàng Shinjuku.” Vô lực nói ra những lời này, ông tuyệt vọng tựa vào trên cửa, máu tươi xuôi dòng chảy xuống, nhiễm đỏ cánh cửa giấy.
Duẫn Thiên Khuyết ném trường đao, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Mày sẽ không gặp được nó đâu, mày không biết nơi đó có người như thế nào sao? Mười đại cao thủ của Thiên Vận, mười người vẫn luôn trung thành và tận tâm với tao, mày không có khả năng lung lạc bọn họ, ngoại trừ mệnh lệnh của tao, bọn họ ai cũng không nghe. Hừ, mày cho là mày có thể còn sống để gặp được nó sao? Ha ha… Ha ha… Đến cuối cùng… Mày có được… Vẫn chỉ là một cái xác mà thôi…”
Dừng lại cước bộ, nhưng không có ý tứ quay đầu. “Tôi sẽ còn sống nhìn thấy cậu ấy, điểm này, ông không phải hoài nghi. Còn có, sự ngoan độc của tôi, tàn nhẫn của tôi, không phải kế thừa từ mẹ của tôi, mà là ông, là ông dạy tôi để đạt được tất cả mà không từ thủ đoạn nào. Tôi chỉ thực hành nó vô cùng nhuần nhuyễn mà thôi. Thật ra, ông không nên ép tôi như vậy.”
Duẫn Thiên Khuyết không hề quyến luyến bước nhanh ra khỏi ngôi nhà, đây là lần cuối cùng hắn đứng ở nơi này.
“Ha ha… Ha ha… Ha ha…”
Trời u ám, mãi vẫn không có mưa to, máu tươi nhiễm đỏ khắp sân, màu đỏ trước mắt sáng lên cả một vùng trời, đau thương vô hạn.
Cuộc sống từng huy hoàng, lại chấm dứt trong tay đứa con ruột của mình.
Ông mất đi tất cả – tất cả những điều mà ông đeo đuổi trong cuộc đời này.
Đằng Tỉnh Mục đứng ở trong viện ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giấc mộng của ông, giấc mộng luôn muốn đứng cao hơn người khác đã thê thảm chấm dứt dưới sự an bài tỉ mỉ của chính mình.
Ha ha… Ha ha…
Không còn phải gặp hắn nữa sao?
Không cần gặp lại nữa, hẳn là sẽ vui vẻ đi!
Lạc Kính Lỗi cuộn mình ngồi trong góc âm u, kho hàng ẩm ướt cũng không khiến cậu phản cảm, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Nhớ tới lúc cha Duẫn Thiên Khuyết sai người trói lấy cậu, đã từng nói qua một câu – không còn gặp hắn, cả đời, vĩnh viễn không còn nhìn thấy hắn nữa…
Một chuyện thật tốt.
Đây là điều mà cậu luôn mong muốn, không phải gặp lại ác ma kia, kiếp này rốt cuộc cũng được giải thoát, nhìn không thấy, sờ không được, xa xôi, ngay cả ký ức cũng sẽ bị xoá đi sạch sẽ!
Cậu vẫn luôn mong chờ một ngày như vậy!
Lạc Kính Lỗi cười ôm gối.
Sau đó, sẽ thế nào đây?
Duẫn Thiên Khuyết sẽ dễ dàng thỏa hiệp sao?
Hay vẫn là liều mạng tới cứu cậu?
Không có khả năng sẽ tìm được, Đằng Tỉnh Mục cũng đã hạ quyết tâm.
Nói cái gì mà cam đoan cậu sẽ được an toàn cả đời, kỳ thật cũng đã không còn quan trọng.
Cậu còn có cái gì? Cho dù sống sót, cũng không có ý nghĩa gì.
Có đôi khi, cậu thật sự thực kỳ vọng, Đằng Tỉnh Mục có thể nảy sinh ác độc, tặng cho cậu một viên đạn, thoải mái giải quyết sự đau khổ khi còn sống của cậu. Như vậy, cậu sẽ càng biết ơn ông ta hơn.
Sống sót, sống sót để làm cái gì đây? Cái gì cũng không làm được, Đằng Tỉnh Mục cũng sẽ không để cậu làm được gì. Để cậu tự do, căn bản là chuyện không có khả năng.
Chẳng qua là từ một cái nhà giam này chuyển qua một cái nhà giam khác. Nhưng mà, làm sao còn có thể vui vẻ như vậy?
Bởi vì sẽ không còn ai ôm cậu cả ngày lẫn đêm, không còn ai ghé vào bên tai cậu không ngừng thủ thỉ những lời “yêu em” ngọt ngào, bởi vì cậu không muốn bị xem là đàn bà được cẩn thận che chở, bởi vì cậu không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt kia nữa.
Bởi vì gương mặt đó, hại cậu ngã vào cái bẫy được xếp vô vàn kim châm, bởi vì gương mặt đó, từ nay về sau thay đổi cả cuộc đời cậu.
Lạc Kính Lỗi, đó là trừng phạt cho sự ham mê sắc đẹp của mày đi!
Trừng phạt cỡ nào đáng sợ và nghiêm khắc, trừng phạt khiến cho cậu cả đời này cũng không gượng dậy được.
Trừng phạt khiến cho cậu sau khi té ngã đã không còn đứng dậy đi tiếp được.
Haiz…
Quên đi, không cần phải suy nghĩ nữa. Sẽ không gặp lại, cứ như vậy chấm dứt quan hệ với hắn cũng rất tốt, ít nhất cậu còn có thừa vài chục năm nữa để hưởng thụ cuộc đời tương đối tự do của mình.
Nhìn sắc trời âm u bên ngoài phiến cửa sổ nhỏ cao chót vót, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua, hẳn là sắp mưa rồi! Sẽ là một trận mưa to!
Bị đưa đến nơi này một ngày rồi! Nói là tạm thời bị an trí ở trong này, về sau sẽ cho cậu một nơi thoải mái hơn.
Cũng chỉ là để xoa dịu Duẫn Thiên Khuyết thôi!
Tuy rằng đồ ăn cũng không tệ, nhưng mà không biết vì sao, cậu lại một chút cũng không muốn ăn. Rõ ràng cảm giác đã rất đói bụng, nhưng lại không thể ăn được, ăn mà chẳng có cảm giác gì.
Bởi vậy, cậu chẳng ăn gì.
Nguyên nhân nói không nên lời, cậu càng thích xem bầu trời ngoài cánh cửa sổ nho nhỏ kia hơn, dường như đang cầu xin điều gì đó.
Là cái gì đây? Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, hẳn là tự do đã muốn từ lâu!
Tưởng tượng là một con chim được thả tự do, bay khỏi nhà giam này, bay giữa bầu trời bao la bất tận…
Sẽ có ngày đó sao?
Một ngày không có Duẫn Thiên Khuyết, có lẽ một ngày đó, cũng sẽ không phải là kỳ tích…
Tiếng đánh nhau?
Tiếng đánh nhau càng lúc càng rõ, còn có cả tiếng kêu thảm thiết.
Lạc Kính Lỗi đề cao cảnh giác, ánh mắt nhìn chăm chú cánh cửa sắt kia.
Có chuyện gì xảy ra?
Có ai dám đắc tội người của Thiên Vận? Hắc bang trả thù? Nhưng là, vì sao lại tìm tới nơi này?
“Rầm… Rầm…” Chấn động mãnh liệt đến từ cánh cửa sắt nhìn qua có chút lung lay sắp đổ.
Lạc Kính Lỗi co lại thân mình, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa. Cậu có cảm giác, một chuyện gì đó ác liệt sắp sửa xảy ra.
Một chuyện, vĩnh viễn trốn không thoát—
Một người con trai đầy máu nghiêng ngả lảo đảo xông vào. Người đó nương nhờ trường đao mà chống đỡ, cố sức đi từng bước vào, đến bên cạnh cậu.
“Lạc…” Tiếng hô nhỏ quen thuộc nhưng khủng khiếp truyền vào tai cậu, nhờ ánh trăng chiếu xạ, cậu rốt cục thấy rõ người trước mắt.
Vì sao, vì sao còn phải gặp lại hắn.
Vì sao người đến chết cũng trốn không thoát – lại là cậu??
Lạc Kính Lỗi nhíu chặt hai hàng lông mày, ngẩng đầu nhìn người con trai vô cùng cao lớn kia. Có một loại cảm giác định mệnh dâng lên trong lòng cậu – dây dưa trọn đời không thể đào thoát.
Vậy sao, chết cũng không chịu buông tay sao?
Một ngụm máu tươi từ miệng Duẫn Thiên Khuyết trào ra, hắn nghiêng người quỳ một gối xuống trước mặt Lạc Kính Lỗi. Một tay nắm chặt đuôi đao, cố gắng chống đỡ thân thể không lập tức ngã xuống.
“Lạc… Lạc… Thật tốt quá… Tôi… Tôi cuối cùng… Tìm được em…”
Gian nan thốt lên một vài lời rời rạc, sau đó là tiếng thở dốc nặng nề.
Lạc Kính Lỗi một từ cũng không nói, nhìn chăm chú vào hắn, trên người hắn có vết thương, tựa hồ bị thương không nhẹ, máu tươi chảy mạnh từ bụng, dường như không thể ngừng lại được.
“Lạc…” Duẫn Thiên Khuyết lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng của mấy ngày qua dường như có thể tan chảy trong đó, khiến Lạc Kính Lỗi nhìn mà có cảm giác hơi đau lòng.
Khoé miệng trầy và rướm máu trên da thịt trắng bệch, càng tăng thêm vẻ đẹp của hắn. Hắn muốn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt mà hắn thương yêu.
“Lạc… chúng ta… chúng ta có thể… vĩnh viễn… vĩnh viễn cùng một chỗ… không ai… không ai có thể cản ngăn.” Tạm dừng một chút, hơi thở hổn hển áp chế đau đớn và ý thức muốn hôn mê. “Lạc… đừng sợ… đừng sợ… tôi… tôi sẽ…vẫn… luôn luôn bên cạnh em… bảo vệ em…”
Lải nhải như một đứa ngốc, cũng không quan tâm máu trên người có ngừng chảy hay không. Cứ như vậy, cứ như vậy mà gắng gượng tinh thần, an ủi trái tim hoảng sợ của cậu ấy.
Đến chết, trong lòng hắn vẫn chỉ khắc sâu ba chữ – Lạc Kính Lỗi.
Vậy sao? Khắc sâu như vậy chính là yêu sao?
Là tình yêu khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, cũng làm người ta hạnh phúc đến chết.
Lạc Kính Lỗi khẽ mở đôi môi, âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng vẫn luôn khép kính của cậu. “Duẫn… Thiên… Khuyết.”
Ngay cả ánh mắt cũng vì hạnh phúc mà cười ra nước mắt, Duẫn Thiên Khuyết cảm động hô to. “Lạc… Lạc…”
Lạc của hắn cuối cùng có thể nói được rồi, rốt cuộc cậu đã nói chuyện với hắn.
Lạc… Lạc…
Tương lai của chúng ta sẽ không còn xa xôi nữa! Lạc…
Rốt cuộc duy trì không được, Duẫn Thiên Khuyết thẳng tắp ngã xuống đất.
Lạc Kính Lỗi ngơ ngác ngóng nhìn người con trai nhắm mắt trên mặt đất? Tựa hồ vẫn còn nét cười nhàn nhạt bên khoé môi hắn, chậm chạp không chịu tan đi.
Cảm thấy hạnh phúc sao? Cho dù chết vẫn cảm thấy hạnh phúc sao? Bởi vì tìm được cậu rồi, thấy được cậu, bắt được cậu, cho nên cảm thấy hạnh phúc phải không?
Lạc Kính Lỗi cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Duẫn Thiên Khuyết, tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?
Chúng ta phải như thế nào mới có thể chấm dứt?
Vẫn là, thật sự vĩnh viễn, không có một ngày kết thúc sao?…
C 43
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments
4 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì