Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 427: Q.2 - Chương 427: Các ngươi cũng xứng?




Oành! Bành!

Hai tiếng vang dội, kẻ trước người sau, theo tiếng nổ inh tai mà tách ra, thân hình của thủy tinh y nhân bị đánh bay về phía sau, đâm vào khối lập phương rồi bật ngược trở về, trên áo giáp lóng lánh bỗng xuất hiện từng vết rạn nứt, giống như chỉ cần dụng lực sẽ lập tức vỡ ra từng mảnh.

Thủy tinh y nhân trong lòng cực kỳ khiếp sợ, đồng thời, Sở Vân Thăng cũng kinh hãi không thôi, đây đã là tiễn thứ ba rồi, chính là có thể bắn nát ba máy phi hành, vậy mà cũng không thể bắn nát tầng phòng ngự của áo giáp, vẫn có thể duy trì không vỡ!

Vì kế hoạch hôm nay, thừa lúc áo giáp của hắn đã xuất hiện vết rạn, chỉ có thể liều chết mà tiếp tục. Sở Vân Thăng lại kéo dây cung, muốn bắn ra một Khiếu Vân tiễn nữa.

Lúc này, từ phía sau hai người, ba gã thủy tinh y nhân thấy vậy, liền nhìn nhau rồi đồng thời hợp lực phát động tinh thân tập kích đối với Sở Vân Thăng.

Ô...ô...n...g!

Sở Vân Thăng vừa mới kéo được nửa dây cung, bỗng nhiên chỉ cảm thấy đầu óc mê muội một trận, liền sau đó là cực kỳ đau nhức, như muốn xé nát cả linh hồn của hắn!

Xa xa, ba gã thủy tinh y nhân nâng cao hào quang thể trong tay, trang nghiêm mà thần thánh, ba hào quang thể dần hợp lại thành một hình tam giác, nhấp nháy không ngừng, tiếp theo một đạo hào quang lớn theo sự quay tròn của khối lập phương chiếu xuống, chui vào trong hình tam giác được tạo bởi ba hào quang thể, lập tức quang hoa vạn phóng, vậy mà có thể mở ra không gian bốn chiều, thậm chí có thể tạo ra hình chiếu trong không gian ba chiều, khiến cho nó như hóa thành thực thể, biến thành một thông đạo phóng tới thân thể Sở Vân Thăng.

A!...

Sở Vân Thăng thống khổ ôm đầu, hai chân đạp loạn giữa không trung, không ngừng giãy giụa, "thanh đao" này đâm thẳng vào sâu trong ý thức linh hồn của hắn, như thiên đao lăng trì, vạn kiếm róc thịt, cả người trôi nổi trên không trung, trong miệng không ngừng kêu gào thống khổ, thê lương muôn phần.

Hắn càng là không ngừng bị hoán đổi giữa không gian thực và không gian không chiều kia, mà ở trong không gian đó, vòng xoáy hắc khí như lâm đại địch, không ngừng chém giết, gắt gao ngăn trở cái thông đạo dị loại này.

Nhưng cỗ lực lượng kia thật sự là lớn hơn rất nhiều, quá lớn, quá mênh mông! Vòng xoáy hắc khí tuy rằng cường hãn, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ, thậm chỉ chẳng qua chỉ là mới phát sinh mà thôi! Đối mặt với công kích như hồng thủy này, cho dù là liều chết phản kháng thì vô luận là tốc độ tiêu diệt hay số lượng tiêu diệt đều dần dần không theo kịp tốc độ xâm lấn của đối phương.

Sở Vân Thăng trôi lơ lửng ở không trung, không ngừng ôm chặt lấy đầu, bên trong đầu của hắn như đang sôi trào, nổ tung, thân hình hắn không ngừng co quắp lăn lộn, hét thảm không thôi!

Theo một tiếng ô...ô...n...g vang lên, cùng với sự quay tròn của khối lập phương, không gian phong bế bốn phía dần dần co rút, tạo thành một nhà tù hư ảo hình lập phương, lấy Sở Vân Thăng làm trung tâm mà không ngừng co rút, xoay tròn, càng ngày càng nhỏ, đem hắn trói chặt trong khối lập phương vô hình, chậm rãi mà kéo tới khối lập phương to lớn trên bầu trời!

...

"Thần phục hoặc là chết!"

Một tiếng nói uy nghiêm vang lên trong đầu Sở Vân Thăng.

"Hạ cấp tộc nhân, quỳ xuống!"

"Không nghe lệnh, phản kháng, coi như phản nghịch! Giết!"

"Quỳ xuống!"

"Quỳ xuống!"

...

Dưới áp lực mênh mông đè xuống, ý thức Sở Vân Thăng một mảnh mơ hô, hai đầu gối khẽ uốn, mắt thấy sắp quỳ...Bỗng nhiên, tất cả cừu hận cùng ngạo khí của hắn giống như thủy triều mà phản kích, nhất thời làm hắn hoàn toàn thanh tỉnh!

Hai mắt của hắn đỏ thẫm như máu, xương cốt toàn thân không ngừng rung động, từng tấc từng tấc mà đứng thẳng thân thể lên, giọng lạnh như băng nói: "Ta, Sở Vân Thăng, trên lạy trời, dưới lạy phụ mẫu song thân, ngoài ra vì năm trăm vạn nhân mạng mà quỳ! Các người cái bọn súc sinh này, là thứ gì? Cũng xứng để cho lão tử quỳ!!!?"

Nguyên khí của Sở Vân Thăng phun trào dạt dào, vòng xoáy hắc khí như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên xoay ngược, nghịch chuyển, bỗng nhiên biến lớn gấp đôi, sâu bên trong mạng nguyên, ngoài năm sợi nhỏ bé giống như sợi thần kinh đang phát ra hồng mang, cái sợi thứ sáu bình thường lúc sáng lúc tối, giờ phút này bỗng nhiên sáng rõ vô cùng!

Bành!

Cái thông đạo không gian bốn chiều tập hợp lực lượng của ba gã thủy tinh y nhân và khối lập phương, lập tức bạo tạc, tan thành khói bụi!

Khối lập phương đang quay tròn đột nhiên run lên, kịch liệt chấn động, không ngừng kêu réo, mà ba gã thủy tinh y nhân, thân hình lay động, như gặp phải trọng thương, khiếp sợ nhìn qua Sở Vân Thăng.

Hai mắt Sở Vân Thăng băng hàn, đứng ở bên trong ảo ảnh lập phương, đâm rách ngón tay, lạnh lùng dùng bản thể nguyên khí làm gốc, lấy máu huyết làm vật dẫn, lần lượt vẽ lên không từng tấm phù lục.

Trong sách cổ tiền bối có nói, dùng mệnh huyết là gốc để chế chiến phù chính là một phương pháp cực đoan, tuy uy lực tăng vọt, nhưng lại tổn thương đến tính mạng, nhưng hắn lại không nói gì về mạng nguyên, mạng nguyên của Sở Vân Thăng hiện giờ cực kỳ hùng hậu, dám thử một lần!

"Phù văn?"

"Ngươi đến tột cùng là ai?"

Chỉ trong khoảnh khắc Sở Vân Thăng đã chế tạo năm tấm Băng Băng phù, đối với cảnh giới tam nguyên thiên của hắn, phù lục này đã cực kỳ thành thục.

Răng rắc - Ầm!

Dưới sự khống chế của Sở Vân Thăng, năm cái băng băng phù uy lực chồng chất, cùng lúc phát động, cộng thêm hắn sử dụng mệnh huyết làm gốc, uy lực lập tức tăng vọt.

Lực lượng sụp đổ, xé rách của băng băng phù không ngừng bành trướng trong không gian nhỏ hẹp của ảo ảnh lập phương, lập tức nổ tung, lấy hắn làm trung tâm bắn ra bốn phía, đem khối lập phương đang vây khốn hắn đánh thành mảnh nhỏ!

Đồng thời với sự sụp đổ của phù thể, hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ chấn động cùng xé rách mãnh liệt từ sâu trong mệnh nguyên của hắn, nếu không phải là mạng nguyên của hắn cực kỳ hùng hậu, nếu là trước kia, thì chấn động này đã có thể khiến hắn hồn phi phách tán.

Ồ!

Từ bên trong đống đổ vỡ, mượn nhờ lực lượng sụp đổ, Sở Vân Thăng mang trên mình áo giáp đã vỡ vụn trong lúc nổ, đạp không mà ra, mang theo một tiếng rít gào sắc nhọn.

Hơn mười tia bạch mang từ bốn cột sáng tách ra, ầm ầm công về phía Sở Vân Thăng, đem chiến giáp còn sót lại bắn nát hoàn toàn, đâm vào cơ thể, máu tươi tung tóe!

"Kiếm thức!"

Sở Vân Thăng rút ra Thiên Ích kiếm, đuổi theo thủy tinh y nhân từng bị hắn nhiều lần trọng kích, đang không thể không chậm chạp mà bay về phụ cận khối lập phương.

Kiếm khí gào thét mà đến, phóng qua đỉnh đầu thủy tinh y nhân, rồi đột ngột đâm ngược trở lại, hào quang bắn ra bốn phía, bộ giáp thủy tinh lại lần nữa rạn nứt như sắp sụp đổ.

Bị kiếm khí đánh ngược trở lại, thủy tinh y nhân nhanh chóng bị buộc đẩy quay về phương hướng của Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng hét lên một tiếng, nhảy lên không, đạp lên người thủy tinh y nhân, dùng kiếm chém lên ngực của thủy tinh y nhân, một bên cấp tốc rơi xuống, một bên điên cuồng mà thi triển đệ nhất kiếm thức!

Một đạo, hai đạo, ba đạo...!

Kiếm của hắn chém lên người thủy tinh y nhân, hai người cấp tốc rơi xuống, cùng với đó là từng đạo kiếm khí như sấm sét đánh lên người nó, cái áo giáp óng ánh tinh khiết kia liền mắt thường cũng thấy được tốc độ ảm đạm rạn nứt, từng khe hở cực lớn xuất hiện, lộ ra bên trong từng tổ hợp bộ phận óng ánh phức tạp.

"Ngũ nguyên hợp nhất!?"

"Ngươi không phải tộc nhân của chúng ta!"

"Nhưng mà, rõ ràng...!"

"Ngươi là ai?"

Âm thanh kinh nghi bất định của người cuối cùng vang lến: "Ngươi là Hàn Vũ tiền nhân?"

Sở Vân Thăng không có trả lời chúng, rút ra thiên ích kiếm, tụ tập nguyên khí cuối cùng của bản thể, tâm thần kiên định, chuẩn bị cho thủy tinh y nhân dưới thân một kiếm cuối cùng, một kiếm này, hắn đã mơ hồ có cảm giác muốn đột phá cấp tinh kỹ, chắc chắn có thể phá vỡ tất cả phòng ngự của thủy tinh y.

"Dừng tay!"

"Đợi một chút!"

"Sở Vân Thăng, ngàn vạn lần không nên!" Bỗng nhiên một tiếng nữ vang lên.

Bành!

Một tiếng lớn vang lên, Sở Vân Thăng cùng thủy tinh y nhân đồng thời nện xuống mặt đất, mũi kiếm đâm vào trong khe hở áo giáp của thủy tinh y nhân, giữ nguyên bất động.

Hắn hiện tại rất tỉnh táo, mục đích của hắn là bắt giữ con tin để uy hiếp các thủy tinh y nhân khác chứ không phải là giết chóc, hắn giờ đây đã đến giới hạn chịu đựng, không có sự trợ giúp của Minh, lại khiêu chiến với ba tên khác, hoàn toàn là muốn chết.

Bởi vậy, khi nghe được thanh âm khẩn trương của chúng, mục đích của hắn đã đạt được rồi, chẳng qua là hắn không ngờ tới vào lúc này lại có một nữ nhân chui ra từ khối lập phương, hơn nữa âm thanh của nàng khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

"Tại sao ngươi lại gián đoạn nhiệm vụ, tự ý ra ngoài?" Đầu lĩnh thủy tinh y nhân nghiêm nghị nói.

"Thân tàu bị thương, đã tự động dừng nhiệm vụ, ta là bị mạnh mẽ đẩy ra...Thượng quan, ta biết người này, hãy để ta nói chuyện với hắn!" Nữ nhân đồng dạng mặc thủy tinh y, hồi đáp.

"Hắn là ai?"

"Thượng quan, ta còn chưa kịp báo cáo cho các người..." Lời tiếp theo được nữ nhân nói bằng một thứ ngôn ngữ mà Sở Vân Thăng hoàn toàn không hiểu.

Một lát sau, đầu lĩnh thủy tinh y nhân nhẹ gật đầu.

Nữ nhân chậm rãi bay tới chỗ Sở Vân Thăng, bỏ đi mặt nạ, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, tao nhã nói: "Sở tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."

Sở Vân Thăng thân thể khẽ nghiêng, lông mày cau lại nói: "Ta không biết ngươi, nếu như bọn chúng phái ngươi nói chuyện, cũng không sao cả, yêu cầu của ta rất đơn giản..."

"Sở tiên sinh, khả năng là ngươi đã hiểu lầm, bọn họ vừa rồi cũng không phải muốn giết ngươi, mà là muốn kiểm tra xem ngươi có phải là tộc nhân của chúng ta hay không." Nữ nhân cướp lời nói, sau đó khẽ chuyển câu chuyện: "Bộ dáng của ta thay đổi, ngươi thật sự không có khả năng nhận ra, còn nhớ ở rừng thực vật, người cùng ngươi thảo luận trong mưa chăng?"

"Là ngươi?" Sở Vân Thăng vốn mơ hồ cảm thấy bọn thủy tinh y nhân này cùng với mộ chiến hạm dưới mặt đất có liên quan, lần này liền hoàn toàn minh bạch, quả nhiên là chúng.

"Đúng, chính là ta." Nữ nhân mỉm cười nói: "Vô luận ngươi có phải là tộc nhân chúng ta hay không, hiện tại đều không trọng yếu, ít nhất chúng ta có chung một kẻ địch, xin hãy tin ta, lúc trước các tộc nhân của ta chỉ một mực để ý đến việc thu về thánh vật, cũng không biết rõ tình hình, cho nên tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta có rất nhiều chỗ có thể hợp tác với nhau."

"Chê cười, ta dựa vào cái gì liền tin tưởng ngươi?" Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, kiếm trong tay không hề có ý tứ bỏ qua cho thủy tinh y nhân.

"Ngươi còn nhớ tiểu Hà cùng tiểu Thảo chăng? Nếu như ngươi không tin, ta có thể dẫn ngươi đi rừng thực vật, thời điểm tộc nhân tìm đến đưa ta đi đồng thời cũng đã giúp tiểu Hà vách chủ thanh lý vách chủ Đông Vách cùng tất cả thế lực chống đối!" Nữ nhân cũng không thèm để ý nói, một đôi mắt sáng long lanh tinh khiết, không hề né tránh mà nhìn Sở Vân Thăng.

"Điều này chẳng nói được cái gì, các ngươi chẳng qua chỉ là đang lợi dụng nàng mà thôi." Sở Vân Thăng nói thẳng.

"Ngươi nói vậy cũng không sai, nhưng thế cục hiện giờ, hai bên có cùng chung kẻ địch, nhiều nhất là lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Nữ nhân ngoài ý muốn cũng không hề phủ nhận, ngược lại không hề che dấu, tiếp tục nói: "Ngươi cùng chúng ta đồng dạng cũng có chung địch nhân, một tháng trước, thời điểm ta còn tại rừng thực vật, có bắt được một tên Băng tộc trọng thương, năng lực của chúng ta có lẽ ngươi cũng đã hiểu được, từ trong miệng của nàng muốn biết điều gì cũng không khó, ta biết tình hình của ngươi ở Thục thành... Bây giờ có lẽ ngươi muốn đi nước Mỹ, mà chúng ta có thể giúp ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.