Bà Dương trạch hiện nay rất lớn, chiều dài Nam-Bắc đã tăng đến hơn hai
trăm km, từ Tây sang Đông lại càng đạt đến hơn một trăm km, khắp nơi
đều là các vũng nước cạn, băng tuyết chồng chất, trên mặt hồ bạch khí
mênh mông, mờ mịt tràn ngập, phối hợp thủy quái nghịch nước ưu nhã,
giống như một chỗ Tiên Kiếm nhân gian - đương nhiên nếu như không có đội thuyền tàn phá bị mắc cạn cùng với xa xa mơ hồ có thể thấy được công
trình kiến trúc sụp đổ mà nói.
Thời điểm Nghiêm ca mang theo mọi người tìm được một cái điểm liên
lạc bên ngoài với bố võ sử để "Cùng bàn đại sự" thì ánh sáng nhạt đã
biến mất, thời gian bóng tối bao phủ đã đến.
Điểm liên lạc thiết lập tại một tòa thôn trang sớm đã vứt đi không
biết bao nhiêu năm, chỉ có một tòa nhà hai tầng của một nông
gia, cùng với chiếc máy kéo bị tháo rời trước cửa chứng minh, nơi đây, có lẽ đã từng có người, có chó, có ruộng.
Hai mươi năm tan vỡ, đủ để thể hiện ra văn minh tinh xảo của hiện đại yếu ớt đến mức nào, lúc Sở Vân Thăng từ trong một chỗ ở
bị tàn phá của một nông gia, nhặt lên một cái điện thoại lờ
mờ còn nhìn ra được nhãn hiệu, Nguyên Tuyết Giản tò mò mở rộng
đôi mắt xinh đẹp của nàng mà nhìn.
Nhưng mà nàng kinh ngạc cũng không có sai, tiếp theo Sở Vân Thăng
từ một đống chỗ ở hoang phế rất nhanh đã tìm được một căn
nhà thoạt nhìn từng là của một cái phú hộ, với hắn mà nói, đó cũng không phải là điều gì quá khó khăn, bởi vì ngoài
cửa có đỗ một chiếc xe con rỉ sét loang lổ, nếu như dụng tâm
phân biệt mà nói, có lẽ lờ mờ có thể chứng kiến ký hiệu
rất quen thuộc.
Nguyên Tuyết Giản thủy chung đi theo Sở Vân Thăng, nàng kinh ngạc
phát hiện Sở Vân Thăng phảng phất đối với mấy thứ đồ vật của cái
thời đại Dương Quang xa xôi kia đều hết sức quen thuộc, có lẽ là bởi vì
niên kỷ của lão nha, nhưng thế đạo bây giờ còn có thể sống đến
cái tuổi tóc trắng xóa như lão đã ít lại càng ít.
Kỳ thật Sở Vân Thăng là tới tìm tấm gương đấy, cái này cũng không
phí khí lực gì, thứ bên trong căn phòng này có thể ăn, có thể sưởi ấm ,
sớm đã không còn rồi, nhưng là tấm gương vô dụng ngược lại còn có một
cái, mặc dù là bị tàn phá.
Lau đi tro bụi dày đặc trên mặt, nhìn qua khuôn mặt cũ trong gương,
Sở Vân Thăng cười cười, đặt ở một bên, tìm đến một ít công cụ giản dị,
nấu nước ấm, đem cái bồn tắm lớn của gia đình này rửa sạch sẽ, sau đó
lại đuổi đi Nguyên Tuyết Giản vẫn đi theo phía sau hắn giống như cái
đuôi, sau đó ngâm mình vào trong nước nóng.
"Đại hội" Bố võ sứ còn phải đợi đến hai ngày sau, phân nhánh tuyến
thứ bảy cũng không có hoàn toàn khôi phục, Sở Vân Thăng hiện tại ngược
lại nhiều ra rất nhiều thời gian, ngoại trừ tu luyện, hắn đột nhiên cảm
giác được mình là nên thanh lý thoáng một tý chính mình rồi, từ không
gian không chiều đi ra xong thì hắn đến rửa mặt cũng chưa từng rửa một lần! (bẩn khiếp - Biên)
Thực sự không phải là hắn lôi thôi, trong khoảng thời gian này, hắn căn bản không nhớ ra được chuyện này.
Từ trong vật nạp phù lấy ra "Xà bông thơm" tại Thục thành mua được,
đem chính mình từ đầu tới đuôi, triệt triệt để để mà rửa sạch sẽ, lại
dùng giáp xác quái vật sắc bén làm đao nhỏ, cạo chòm râu cùng móng tay, cuối cùng thay một thân quần áo mới, đứng ở trước mảnh gương vỡ, lại
cảm thấy không cần thu lấy mệnh nguyên, cũng là so vừa rồi trẻ hơn mấy
tuổi.
Khi hắn mở ra cánh cửa hỏng, thời điểm một lần nữa đi ra,
Nguyên Tuyết Giản kinh ngạc mà nở nụ cười, không thể không nói, nàng
cười rất dễ nhìn, đặc biệt là hàm răng trắng noãn chỉnh tề
kia, chỉ tiếc, cũng không có hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của Sở Vân
Thăng, làm nàng nhiều ít có chút buồn bực, quả thực muốn hoài nghi Sở Vân Thăng có phải là nam nhân hay không.
Kỳ thật, nếu như nàng biết rõ Sở Vân Thăng tại thời đại Dương Quang
mặc dù chỉ là cái viên chức nhỏ bình thường, nhưng về sau, không chỉ nói gặp được qua một mực tự xưng là người mẫu mà không phải diễn viên -Lâm
Thủy Dao, chỉ nói tử địch của hắn - nữ nhân Băng tộc, cũng đủ lại để cho thị giác của hắn chết lặng, phỏng chừng cũng sẽ không buồn bực như
thế.
"Những người khác đâu?" Sở Vân Thăng tại dưới ánh sáng của bó đuốc,
quét một vòng bên ngoài, vậy mà phát hiện chỉ có một mình Nguyên Tuyết Giản, bọn người Nghiêm Ca cũng không biết đi nơi nào.
"Bọn hắn đi trao đổi công pháp, loại cơ hội này đối với tán võ
giả mà nói, tự nhiên là sẽ không bỏ qua." ánh mắt Nguyên Tuyết Giản rơi vào trên quần áo mới của Sở Vân Thăng, cũng không biết hiện tại đang
suy nghĩ cái gì, không tập trung nói.
"Ngươi tại sao không đi?" Sở Vân Thăng lúc này lại ý thức được một
cái vấn đề khác, không đợi Nguyên Tuyết Giản trả lời, nói tiếp: "Trên
đường đi quên hỏi ngươi, ngươi sau này có tính toán gì không?"
Nguyên Tuyết Giản là hắn từ trong ổ bảo "cướp đoạt bắt cóc" đi
ra, theo góc độ nhất định mà nói, là hắn đột nhiên cải biến quỹ
tích nhân sinh nguyên lai của Nguyên Tuyết Giản, nhưng Sở Vân Thăng
cũng không có dự định một mực mang nàng theo bên người, nếu như lúc trước chứng minh nàng đúng là có quan hệ với Cảnh Điềm
mà nói, tự nhiên sẽ khác, mà bây giờ, hai người ngoại trừ quan hệ ông cháu "giả dối", trên thực tế chính là hai người xa lạ.
"Ta --" Nguyên Tuyết Giản sắc mặt buồn bã, một lát sau, vừa mới khôi
phục, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật làm tán võ giả, cũng không phải sự tình quá tệ, tối thiểu có thể đi khắp nơi quan sát, có lẽ ngày nào
đó bởi vậy mà đánh mất tánh mạng, ít ra cũng tốt hơn trở thành một thứ đồ vật đưa đi đưa lại."
Sở Vân Thăng nhẹ gật đầu, không có nói cái gì nữa, ánh mắt Nguyên
Tuyết Giản lại xẹt qua một tia thất vọng, cũng không phải nàng đối với
Sở Vân Thăng hoặc là Dư Hàn Vũ có ý gì, mà chỉ là dùng tư duy đơn giản
nhất xem xét, đi theo một cái võ giả thần kỳ - là cao thủ Tam Nguyên
Thiên có thể giơ tay nhấc chân tiêu diệt một cái ổ bảo, phương diện an toàn tự nhiên có bảo đảm nhiều lắm.
Nàng còn đang ở niên kỷ mơ mộng, ngẫu nhiên cũng sẽ tưởng tượng
lấy vị anh hùng khoác bạch vân chiến giáp kia, có một ngày cũng sẽ như
vị thiên hạ đệ nhất nhân kia, tại Hoàng Sơn, mặc chiến giáp rạng rỡ
sáng chói, áo khoác chiến y hoa mỹ, đạp trên côn trùng, đạp trên bông
tuyết, mang nàng đi.
Nhưng nàng không biết, Sở Vân Thăng đâu phải là một cái thành lũy an toàn, quả thực chính là một khối bom nổ chậm nguyên văn
Sở Vân Thăng tự nhiên không có tinh lực đi nghiên cứu tâm lý của một cái nữ hài, mặc kệ Nguyên Tuyết Giản, trực tiếp tìm một cái gian phòng không người, tiếp tục buồn tẻ mà máy móc tu luyện.
Đối với Nguyên Tuyết Giản hắn có ý định khác, chỉ là bây giờ nói ra
còn quá sớm, việc này dù sao cũng là hắn đưa tới, bởi vậy ý định sau khi đi qua rừng thực vật sẽ làm tiếp an bài, nếu như tiểu Xuyên các nàng
còn đáng tin cậy, sẽ đem nàng để ở nơi đây, nếu như các nàng cũng thay
đổi, vậy hắn cũng chỉ có thể vô lực.
Lúc Sở Vân Thăng ở Bà Dương trạch chờ đợi cùng tu luyện, lại không biết một đoạn video đã nhấc lên một hồi sóng gió lớn!
Trong một tòa đại lâu chỉ huy hình tròn màu trắng, một nam nhân sắc
mặt âm trầm, xem đi xem lại đoạn video này, từng cái chi tiết,
mỗi một động tác, thậm chí phát âm từng chữ của người bên
trong video đều bị các khoa học gia rút ra, phân tích đi phân
tích lại, bất kể đêm ngày so sánh, báo cáo chất đầy một bàn.
Ngay tại lúc đó, mấy cái nhân vật trọng yếu đang ở bên ngoài xử lý
nhiệm vụ rất trọng yếu, cực kỳ kinh ngạc nhận được thông tri khẩn cấp,
bí mật triệu hồi, nhanh chóng bay trở về!
Nam nhân âm trầm vuốt vuốt con mắt mỏi nhừ, đoạn video này, hắn đã nhìn ba ngày ba đêm!
Bưng lên một ly nước ấm, hắn đứng lên, đi đến bên cửa sổ bóng loáng
trong suốt, quan sát cả tòa thành thị mà hắn thống trị, hai mắt
thâm thúy mà lộ ra quang mang băng hàn.
Một lát sau, hắn đi trở về, đè xuống dụng cụ thông tấn, ba luồng
lục quang nhàn nhạt giao hội trên không trung, hiện ra hình ảnh của
một người nữ nhân mặc đồng phục tuyệt mật.
"Đều xử lý tốt?" Nam nhân không có bất kỳ biểu lộ nào, nhàn nhạt nói.
"Toàn bộ ổ bảo trên dưới, còn thừa hơn một ngàn người, toàn bộ bị
tiêu hủy, không một người sống" nữ nhân lạnh như băng hồi đáp, phảng
phất đây chẳng qua là hơn một ngàn con kiến, mà không phải hơn một ngàn
cá nhân.
"Tư liệu nữ nhân kia, ta sẽ truyền cho ngươi, từ giờ trở đi, tiến
hành nghiêm mật giám sát và quản chế 24/24h đối với ổ bảo của phụ
thân nàng, một khi phát hiện tung tích của nàng, lập tức hướng ta báo
cáo, ta sẽ cho ngươi quyền hạn cao nhất có thể tại bất cứ thời điểm nào
cũng có thể trực tiếp báo cáo" nam nhân bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí,
trầm giọng nói.
"Thuộc hạ minh bạch, mặt khác thuộc hạ cần chỉ thị, nếu như người nọ cùng nhau xuất hiện, xử lý như thế nào?" Nữ nhân như trước lạnh như
băng nói.
"Ta tự có sắp xếp, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi, đi đi" âm thanh nam nhân lạnh lùng nói.
"Vâng." Nữ nhân nghiêm túc và trang trọng thực hiện một cái chào theo nghi thức quân đội, nói.
Nam nhân âm trầm lập tức đóng dụng cụ thông tấn, sau đó lại mở ra
một cái dụng cụ thông tấn khác, liên tiếp chuyển vài lần, trên
hình ảnh lập thể lập tức xuất hiện một trung niên nam nhân thoạt
nhìn rất là ổn trọng.
"Ta rất thất vọng." sắc mặt nam nhân âm trầm lạnh như băng mở miệng quở trách nói.
"Trên đường gặp được ngoài ý muốn, bọn hắn nhúng tay vào, vì ngăn
ngừa tiết lộ cơ mật cao nhất, thuộc hạ lúc ấy không thể không ra vẻ lui
lại." Trung niên nam nhân giải thích nói.
"Ta không muốn nghe ngươi giải thích, trong ba ngày, ngươi phải tìm được mục tiêu, xác định thân phận." Nam nhân âm trầm đề cao thanh âm,
chém đinh chặt sắt nói.
"Vâng, thuộc hạ đã có đầu mối mới!" trung niên nam nhân lập tức nói.
Nam nhân âm trầm không hề nhìn hắn, trực tiếp lần nữa tắt đi dụng
cụ thông tấn, mở ra một cái thiết bị màu đỏ khác, do dự một chút,
truyền lời nói: "Lại để cho chiến đội lên đường đi!"