Ở đây Sở Vân Thăng trước mặt cùng với hắn ngang hàng, da mặt Căn Tử dù sao cũng không dày như vậy, xấu hổ mà bắt lấy đôi tay nhỏ bé của cô gái, kéo quần lên, ho khan một tiếng, cười ngượng ngập với Sở Vân Thăng, nói: "Lão tôn, ngươi có tin không?"
"Tin." Sở Vân Thăng trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu cùng không thoải mái, hơn nữa đương lúc cô gái kia vứt bỏ mọi tự tôn, cởi quần Căn Tử, đang cố gắng chứng minh mình khác so với chó, trái tim hắn tựa như trúng một quyền nghiêm trọng.
Hắn chung quy không thể nào tự nhiên được mà như chết lặng, bởi vì cô gái kia làm cho hắn không thể không nhớ tới muội muội Cảnh Điềm cũng là người thường, nhiều ngày trôi qua, người Thục Đô cùng trật tự nơi này đã biến đổi đến như thế, nếu Kim Lăng thành còn tồn tại, có hay không cũng sẽ giống nhau? Không có hắn ở bên cả nhà bác có hay không bị khi dễ đến nỗi không còn cả tự tôn!?
Sở Vân Thăng không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng liền không thể khống chế mà sợ run, hắn không thể chờ đợi nữa, phải lập tức tìm được hai tấm bản đồ còn lại!
Lấy từ trong quần áo Căn Tử một gói thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa.
Trên thực tế hắn lo lắng nhất không phải là khai chiến cùng với băng tộc và Thục Đô do chúng khống chế, mà là bại lộ mục tiêu của hắn, hắn phải tìm được tất cả bản đồ.
Thứ này nếu như băng tộc biết được, lại bị các nàng mang về đại bản doanh dị tộc, hắn dù là đạt đến tam nguyên thiên, mang theo Minh khi mạnh mẽ nhất, phỏng chừng cũng thể đoạt lại được.
Việc nguy hiểm như thế hắn tuyệt đối không thể làm, sự tình quá trọng đại, một khi thất bại hắn sẽ không còn hy vọng, bởi vậy chỉ có thể vụng trộm mà làm.
Hắn có lòng tin vào lục giáp phù của mình, hơn nữa nhị giai thì tất cả dao động nguyên khí toàn bộ đều bị cách ly — trùng tử cũng không thể phát hiện được, ngày đó phi hành khí của băng tộc cũng không phát hiện ra hắn, là tấm "bùa hộ mệnh" tốt nhất của hắn trước mắt.
Hiện tại, hắn cần chính là một con đường mà thôi để trà trộn vào mà thôi.
"Hả?" Căn Tử buông ra cô gái ra, đứng lên cười nói: "Được rồi, ta đây cũng tin! Ai bảo hôm nay tâm tình ta rất tốt chứ?"
"Cám ơn ngươi, cám ơn. . ." Cô gái như được đại xá, cả người dường như vô lực.
"Đừng cám tạ ta, tạ ơn lão Tôn đi, không phải hắn thì ta nhất định đem ngươi bán!" Căn Tử đổi sắc mặt, hung ác nói.
Hắn sở dĩ cũng không phải vì vừa rồi Sở Vân Thăng nói mà tin tưởng, mà là Sở Vân Thăng ngày hôm qua "mang đến" thi thể thanh giáp trùng cấp ba — việc này làm tâm tình hắn vui vẻ thần kỳ.
Cô gái nào biết việc này, bị hắn dọa tới mức nhảy dựng lên, vội vàng hướng Sở Vân Thăng liên tục nói tạ ơn.
"— đừng ngây ngốc ở đây nữa, chạy nhanh đi lấy thẻ bài của ta đi nhà ăn mang điểm tâm về đây, anh mày đang đói đây!" Căn Tử nuốt nước miếng, lớn tiếng nói.
Cô gái vội vàng lên tiếng trả lời, cầm lấy thẻ bài cùng với cặp lồng, chạy như bay ra ngoài.
"Thế nào? Lão tôn, em này cũng ngon đấy chứ? Kỳ thật có cho nàng và tiểu bạch kiểm đối diện kia mượn mười lá gan, bọn họ không dám thông đồng, cũng là Dung "miệng rộng" cả ngày gào vớ vẩn, không có đầu óc!" Căn Tử châm một điếu thuốc, cùng Sở Vân Thăng nói đùa: "Nhưng mà huynh đệ cũng không có thói quen dùng chung nữ nhân với người khác, hôm nào đi tửu điếm gọi Tiểu Dương đến cho ngươi xem một cái."
"Ta ở đây không bao lâu." Sở Vân Thăng cầm lấy một miếng năng lượng được dùng giống như tiền mặt ở trên mặt bàn, lật qua lật lại nhìn — nói.
"Nghe đội trưởng nói, ngươi còn có thân thích ở trong thành, theo ta nghĩ, ngươi đừng có tìm, nơi này sớm đã cảnh còn người mất, không nói tìm không thấy, dù là tìm được, cũng có thể đã chết, trở thành kẻ điên, ngốc nghếch, việc này nhiều lắm, ngươi có biết An Tử vì cái gì không nói lời nào không, năm đó hắn cũng đi tìm thân thích, lại chỉ tìm được một khối thi thể, từ đêm đó hắn liền không nói nữa!"
Căn Tử lắc lắc đầu, cảm khái nói.
"Ta muốn tìm thì nhất định phải tìm được, mặc kệ chết hay sống." Sở Vân Thăng lạnh lùng nói, dù phải hao phí cả đời, hắn cũng phải tìm được Kim Lăng thành, người cản giết người, thần cản chém thần!
Căn Tử kinh ngạc nhìn hắn, giống như thấy An Tử năm đó, An Tử cũng từng nói giống như đúc, thở dài một hơi hắn nói: "Hà tất phải vậy? Lão Tôn, ngươi nghe ta đi, người còn sống thì phải ích kỷ một chút, ngươi có "tay nghề", chỉ bằng bản lĩnh không cần dụng cụ gì có thể tìm được năng lượng thạch của ngươi, chúng ta làm một mẻ, không dám nói so với thượng lưu, chỉ so với những kẻ khác cũng hơn xa, tội gì khó xử chính mình."
Sở Vân Thăng một súng đánh lui Vương Dị, một cước đá bay kim năng thao túng sư, Căn Tử cũng không biết những việc này, hắn ngay từ đầu đã bị Lục Đĩnh an bài đem xác trùng lui đi, rồi sau đó Lục Đĩnh đại khái xuất phát từ biểu hiện đáng kinh ngạc của Sở Vân Thăng cùng càng ngày càng nhiều nghi vấn, lo lắng Thi Ý trước mắt gây nhiễu loạn, hết thảy ưu tiên vận chuyển xác trùng an toàn cho nên hắn chưa nói, mặt khác vài đội viên cùng cản phía sau hoặc không thấy được, hoặc nhìn thấy cũng bị Lục Đĩnh hạ lệnh cấm khẩu.
Bởi vậy, Căn Tử chỉ biết là Sở Vân Thăng có bản lĩnh tìm kiếm năng lượng thạch, về phần mặt khác còn chẳng biết nhiều bằng "Ngưu Gia Viện".
Lục Đĩnh chưa nói, Sở Vân Thăng tự nhiên cũng sẽ không nói cho hắn, vứt điếu thuốc, rửa mặt xong thì cô gái vừa vặn đem "điểm tâm" trở về.