Sở Vân Thăng lảo đảo đi được không xa thì chợt nghe được sau lưng có tiếng chạy trốn gấp gáp, hắn liền cảnh giác hẳn, sau đó thoáng nhìn lại, lúc này thì xuýt mất hồn!
Chỉ thấy có khoảng bảy tám người đang chạy băng băng, hóa ra đằng sau họ có một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu vốn chiếm giữ Vụ nguyên!
Chắc là nó muốn giết hết đám chiến sĩ thức tỉnh, thế nên giờ đang đuổi giết nốt đám người cố chạy trốn về phía tây này!
Tim Sở Vân Thăng không nhịn được mà đập loạn lên! Hắn hiện giờ đến một con nhục trùng còn không đối phó được chứ đứng nói đến một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Nhất thời, sự lạnh lùng mà Sở Vân Thăng rèn đúc bao lâu nay cũng không thể làm hắn bình tĩnh lại được, ngay cả hai chân cũng không tự chủ được mà run lên!
Bản năng cầu sinh làm cho hắn lấy ngay xe máy ra, hắn hiện giờ tình nguyện gặp phải nhục trùng! Tuy rằng hắn cũng hiểu là xe máy còn lâu mới nhanh hơn được Hỏa Diễm Huyễn Điểu, nhưng mà ý thức cầu sinh cũng khiến hắn liều mạng nỗ lực!
Đúng là nhà dột lại gặp mưa to! Hắn càng tuyệt vọng hơn khi mà không cách nào khởi động xe được, nhìn thấy con Hỏa Diễm Huyễn Điểu càng lúc càng gần, Sở Vân Thăng rút cục đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn điên lên một cước đá vào động cơ, nhưng mà hiện giờ toàn thân hứn đang hư nhược, vì thế chân không ổn định, ngã ngửa ra đất!
Sở Vân Thăng nằm trên mặt đất, trong lòng hắn giờ đã nguội lạnh: lẽ nào mình phải chết thế này!?
Nhưng cùng lúc này, trong đầu hắn lại lóe lên hai chữ: Giả Chết!
Sở Vân Thăng thật sự rất bất đắc dĩ, nếu mình đã không trốn được, thôi thì thử liều đánh cược một phen!
Hắn đơn giản chỉ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích chút nào!
Tiếng chạy trốn càng lúc càng gần, phía sau lại có thêm hai người chết. Người chạy nhanh nhất còn dẫm cả lên người Sở Vân Thăng, chiến giáp trên người Sở Vân Thăng sớm đã tàn, lục giáp phù thì đã hỏng, người kia dùng lực giẫm lên người hắn, thiếu chút nữa thì giẫm chết hắn rồi!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xẹt qua đầu đám người như một tia chớp, sau đó trong thoáng chốc nó đã hút sạch năng lượng của tên chiến sĩ giác tỉnh vừa giẫm trên người của Sở Vân Thăng, khiến tên kia lập tức hóa thành tro.
Lúc này có ba người không khống chế được quán tính liền lướt qua người Sở Vân Thăng, trong đó lại có một tên giẫm lên người Sở Vân Thăng. Sở Vân Thăng hiện giờ chỉ dám cắn chặt răng, toàn thân không nhúc nhích chút nào, mà đến khi người thứ năm chạy qua thì lại giẫm lên tay hắn, Sở Vân Thăng hiện giờ đã đến giới hạn cuối cùng rồi, vì thế nên đành cố gắng né tránh một chút.
Tên kia vừa rồi giẫm lên người Sở Vân Thăng vì bị Hỏa Diễm Huyễn Điểu dọa chạy, giờ này thấy Sở Vân Thăng cử động, hắn nhìn Sở Vân Thăng như nhìn thấy quỷ, xuýt thì ngất ra đất!
Chẳng qua tên này phản ứng cũng khá nhanh, hắn nhất thời hiểu được Sở Vân Thăng đại khái là đang giả chết, vì thế trong nháy mắt hắn cũng chọn biện pháp giống vậy, nằm gục luôn trên mặt đất, giả chết cùng Sở Vân Thăng.
Lúc này người chạy cuối đoàn vốn đã nghĩ đến chết chắc rồi, nhưng mà không ngờ đám lửa của Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại xẹt qua đầu họ, trực tiếp giết chết người chạy đầu, quả thật đúng là mỗi người mỗi số, sinh tử chọn ngày mà!
Chờ đến lúc anh bạn may mắn này phát hiện người phía trước đã nhào xuống giả chết, hắn cũng hơi sửng sốt nên thừa dịp Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang hành hạ mấy tên không may kia mà cũng nằm lăn ra đất, giả chết tập 3!
Sở Vân Thăng lúc này đang mắng to trong lòng về hai thằng ngu kia, muốn giả chết thì ít nhất cũng giả xa xa chút, mỗi tên lại đều ‘chết’ cách hắn không đến ba mét, Hỏa Diễm Huyễn Điểu chỉ cần thoáng nhìn xuống là lộ hết! Mà Sở Vân Thăng từ lúc chiến đấu với Bọ Cánh Cứng Đỏ đến nay thì chưa bao giờ hòai nghi trí lực của đám quái vật này chút nào!
Quả nhiên, sau khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu giết hết bốn người chạy trước, nó có vẻ phát hiện ra thiếu mất mấy người, vì thế cứ nhìn quanh.
Sở Vân Thăng khẩn trương nhìn mọi hành động của nó, đến lúc hắn thấy được Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn về phía ‘ba cái xác’ này thì hắn biết là xong rồi, đã bị phát hiện!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu giang cánh, lập tức lao xuống, trong lòng Sở Vân Thăng thì lại loạn như ma, nhưng chỉ có thể tự cổ vũ mình: Hiện tại xem thử xem ai có thể giả chết đến cùng!
Sở Vân Thăng nhớ lại một bộ phim về thập niên 30 khi xem ở ‘thời đại dương quang’ về cuộc chiến của hai bang phái, trong đó có một mục đánh cược là xem ai hạ xuống gần chảo dầu sôi hơn mà không sợ, hai bên lúc đó chọn ra hai tên tiểu đệ gan lớn nhất, sau đó trói cả hai chân của chúng, để đầu xuống hướng chảo dầu. Sau đó bắt đầu thả dần sợi dây, cứ hạ dần từng tấc một, nếu tên nào sợ chết trước là thua, bang phái đó cũng phải bồi thường theo cá cược.
Ba người bọn họ hiện giờ cũng giống như hai tên tiểu đệ kia, đối mặt với Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang ngày càng đến gần, kẻ thiếu kiên nhẫn sẽ đứng lên chạy trốn, kết quả hiển nhiên sẽ là bị quái vật giết chết, người chịu được đến cùng thì mới có cơ hội sống được.
Hiện giờ chính là lúc thi gan, hơn nữa Sở Vân Thăng vẫn còn lợi thế là chiến giáp tàn này, vì thế hắn nhất quyết giả chết đến cùng!
Hai người kia thì một tên chắc là có gì đó làm chỗ dựa, sống chết đều không chịu nhúc nhích, chỉ có tên ở giữa thì không chịu được định chạy trốn, mà hắn thì làm sao có thể là đối thủ của Hỏa Diễm Huyễn Điểu được, vì thế liền nhanh chóng biến thành thức ăn cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Hiện giờ chỉ còn lại Sở Vân Thăng cùng một phần tử ngoan cố, Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại đảo qua một vòng, lúc này Sở Vân Thăng biết là không thể tránh được nữa, cái con Hỏa Diễm Huyễn Điểu chết tiệt này đã hoàn toàn bắt bài bọn họ rồi!
Trong nháy mắt Sở Vân Thăng muốn buông tha tất cả ý niệm phản kháng, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cha mẹ mình, rồi ‘thời đại dương quang’, hắn thở dài một tiếng, có lẽ nên đi gặp lại hai người họ rồi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu quen thuộc vang lên, là thanh âm của Bọ Cánh Cứng Đỏ, không, hẳn là Bọ Cánh Cứng Xanh mới đúng!
Sở Vân Thăng bình tĩnh nhìn lại, Hỏa Diễm Huyễn Điểu hiện giờ đã bỏ qua hai cái xác giả bọn họ, nó phóng thẳng lên cao! Mà đối diện với nó chính là ba con Bọ Cánh Cứng Xanh đang vẫy bốn phiến cánh mỏng của chúng!
Hai bên như tử địch của nhau, chúng trực tiếp chém giết luôn, hoàn toàn không thèm để ý đến Sở Vân Thăng cùng một người đang nằm trên mặt đất.
Tuy là Hỏa Diễm Huyễn Điểu mạnh mẽ khó sánh bằng, nhưng mà đối thủ có số lượng hơn hẳn, nhất thời hai bên cũng tương đồng lực lượng, chưa phân thắng bại!
Sở Vân Thăng giật mình, vốn tưởng là mình đã chết chắc rồi, không ngờ lại có kỳ tích thế này!
Mà càng làm hắn khó ngờ tới là thứ cứu hắn không phải là sách cổ đại triển ra thần uy như trong tưởng tượng, mà lại là địch nhân của hắn---Bọ Cánh Cứng Xanh!
Vừa tìm thấy đường sống trong chỗ chết, chưa kịp thở một hơi, trong đầu hắn lại nổi lên ý nghĩ: Bọ Cánh Cứng Xanh đã xuất hiện, hơn nữa còn tới ba con, như vậy thi đại quân của Bọ Cánh Cứng Đỏ còn xa được sao?
Hắn nghĩ xong mà sợ vãi linh hồn, sức lực cũng không biết lấy đâu ra mà lật người đứng dậy ngay, cũng không từ bỏ cái xe máy, vì năng lượng của mình giờ đã hao hết, chỉ đành nhờ vào xe máy vậy.
Nhưng mà sự thật lại chứng minh, cái thứ gọi là vận khí hoàn toàn không đáng tin, cái xe máy vẫn ngoan cố không thèm khởi động như một con cương thi, Sở Vân Thăng thật sự muố dùng thiên ích kiếm bổ cho nó phát.
“Để cho tôi thử một chút đi!” Một thanh âm lưu loát từ đằng sau lưng hắn truyền tới, Sở Vân Thăng quay đầu nhìn lại, từ đại khái hình dạng cùng thanh âm thì có thể đoán ra được đây là một nữ nhân.
Thời buổi này, ai mà có tâm tình nhàn hạ đi rửa mặt chứ? Vì thế bất luận là nam hay nữ đều rất bù xù, vẻ mặt thì bẩn thỉu, nếu không nói ra, không nhìn kỹ, căn bản là khó phân biệt được giới tính!
Có nữ nhân thậm chí sợ bị tai họa do dung mạo mình nên càng cố làm xấu, giống như cô giáo lúc trước hắn gặp đã dùng màu và phấn vẽ loạn lên mặt mình và đám học sinh, nhìn ra trông cũng có dáng vẻ của quỷ thật.
Về phương diện động cơ thì Sở Vân Thăng căn bản là không biết gì, hắn chỉ đành khoát tay, để cô nàng kia thử xem, nhưng một tay hắn vẫn giữ đít xe, vì cũng không thiếu chuyện thừa dịp cướp xe mà.
Trận chiến giữa hai bên quái vật trên không trung càng lúc càng kịch liệt, một con Bọ Cánh Cứng Xanh bị đánh rơi xuống đất, Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng bị thương nặng, lửa nó phun ra cũng không còn mãnh liệt như trước nữa!