Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Giết người






Nam nhân mặt dài chửi một tiếng, hàn khí quanh thân đại thịnh, hóa thành ba nhũ băng bắn nhanh tới!

Sở Vân Thăng giữa không chém nát một cái, hai cái nhũ băng còn lại đụng vào chiến giáp của hắn, một trận nguyên khí băng hàn xuyên qua chiến giáp tiến vào cơ thể, Lục giáp phù lập tức kích khởi phòng hộ, bảo vệ bên ngoài.

Ba nhũ băng sắc bén chứa đầy năng lượng, chỉ hơi ngưng trệ tốc độ tiến của hắn một chút.

Nam nhân mặt dài thấy Sở Vân Thăng chỉ ngưng trệ một chút, vẫn tiếp tục xông mạnh tới, sớm đã thu lại vẻ ngông cuồng lúc trước, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nâng hàn khí bốn phía lên, tạo thành một tầng băng ở trước người.

Lúc này Sở Vân Thăng đã xông đến trước mặt gã, kiếm đến băng vỡ!

Nam nhân mặt dài sắc mặt cuồng biến, thân hình vội vàng thối lui!

Nhưng ngoài dự liệu kiếm của Sở Vân Thăng lại nhanh hơn, một tiếng roạt, nguyên khí trên mũi kiếm phá không mà ra, trong nháy mắt xé rách áo lông của nam nhân mặt dài, lại đánh văng gã ra ngoài.

Cánh tay nam nhân mặt dài run rẩy, máu tươi nhỏ giọt, mặt đã đầy vẻ hoảng sợ, lại thấy Sở Vân Thăng vẫn như cũ đâm trường kiếm tới, rốt cuộc cũng không che dấu được vẻ kinh hoảng nữa, quát lớn: "Các anh em, cùng lên đi, người này điên rồi!"

Nói xong, gã liền đứng dậy lùi nhanh, nhưng không dám ngăn cản thế kiếm thứ hai nối gót tới của Sở Vân Thăng nữa.

Lúc này, đồng bọn phía sau nam nhân mặt dài nghe tiếng kêu to của gã, vội thi triển ra năng lực băng hỏa của mình, trong phút chốc, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hỗn tạp mà khổng lồ phóng tới mặt, hắn chợt quát một tiếng, đẩy nhanh lực lượng của mình tới cực hạn, nguyên khí rót vào Thiên Ích kiếm trong tay đã tới đỉnh!

Bùm!

Hai cỗ lực lượng va mạnh vào nhau.

Dòng khí mạnh mẽ trong nháy mắt cắn trả về phía hai bên.

Sở Vân Thăng dựa thế kiếm trở mình lại, một kiếm cắm trên mặt đất, cưỡng chế ổn định thân hình!

Cả đám bên nam nhân mặt dài lại người ngã ngựa đổ!

Bọn Chung Nam thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm!

Diêu Tường ở một bên lẩm bẩm nói: "Uy lực một kiếm mà đã như thế! Mình có thể tới cảnh giới như thiên tài kia không?"

Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, rút kiếm lại muốn liều mạng!

Đám người đối phương lập tức nhảy ra một người, chính là đại hán xách đao kia, dữ dằn mắng: "Con thỏ chết tiệt kia, không nên quá kiêu ngạo, xem đao của ông mày đây!"

Nam nhân mặt dài kinh hãi, vội vàng hô: "Khuê Tử, quay lại!"

Hai tay Sở Vân Thăng cầm kiếm, nhập nguyên khí vào thân kiếm, ở sự thúc dục của chiến giáp, thân đột nhiên tốc độ nhanh chóng, lóe lên rồi biến mất, Thiên Ích kiếm gọt tới, cắt qua thân đại hán xách đao.

Đại hán xách đao lẩm bẩm một câu: "***..."

Tiếp theo, cả người lẫn đao, chia làm hai đoạn, ngã ầm xuống!

Trên thân kiếm đỏ đậm, vẫn còn dính máu đỏ tươi, Sở Vân Thăng vỗ kiếm một cái, rơi trên nền đất lạnh như băng.

Nhóm người nam nhân mặt dài toàn thể không tự chủ được mà lui hai bước, câm như hến, sắc mặt trắng xanh!

Lúc này Đỗ đoàn trường nhướng mày, cân nhắc một chút, nhảy ra cản, la lớn: "Sở tiên sinh, chờ một chút!"

Sở Vân Thăng lạnh lùng nói: "Đỗ đoàn trường, anh muốn ngăn tôi!?"

Binh lính quân đội lập tức phối hợp đoàn trưởng bọn họ, giơ họng súng đen ngòn nhắm vào Sở Vân Thăng, tất cả những chiến sĩ thức tỉnh khác của quân đội từ phía sau xúm lại, tay súng máy trên mui xe đã quay đầu súng lại, thậm chí có một vài binh lính khiêng ống phóng rốc-két đã mở chốt an toàn, mục tiêu toàn bộ là hắn!

Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, Đỗ đoàn trường mới vừa rồi đã đạt thành hiệp nghị với nhóm người này, định lợi dụng những người này bảo vệ một số nhân vật trọng yếu rút lui trước, tình cảnh lúc này đã nói rõ sẽ bảo vệ họ! Nếu lúc này mình trở mặt với quân đội, đừng nói là sự uy hiếp của những chiến sĩ thức tỉnh kia, chỉ súng máy nặng và ống phóng rốc-két trên tay mấy tên binh lính kia, hắn đã không thể đồng thời ứng phó được nhiều công kích từ bốn phương tám hướng như vậy rồi!

Nam nhân mặt dài thấy Đỗ đoàn trường chặn ngang, vội thả lỏng người nói: "Trưởng quan, bây giờ chúng tôi chính là bộ hạ của ngài, xin ngài làm chủ, người này điên rồi, hoàn toàn điên rồi!"

Đỗ đoàn trường nhìn chằm chằm Sở Vân Thăng, trầm giọng nói: "Sở tiên sinh không biết có thể giải thích chút được không?"

Sở Vân Thăng chưa kịp nói, Tiễn Đức Đa ở trong đám người châm chọc nói: "Họ giết anh em đồng cam cộng khổ của người ta, người ta đương nhiên muốn báo thù chứ sao!"

Đỗ đoàn trường sửng sốt, không hiểu lắm, nhìn về phía nam nhân mặt dài.

Nam nhân mặt dài nhíu mày suy nghĩ một chút, cả kinh nói: "Người kia là anh em của anh?"

Đỗ đoàn trường nghi ngờ nói: "Người nào?"

Nam nhân mặt dài vẻ mặt đau khổ giải thích với Đỗ đoàn trường: "Không phải chính là lúc phi trùng tới, vì cứu lão già họ Chúc, tôi không phải có tùy tiện bắt một người để ném vào phi trùng sao, chính là người đó!"

Sở Vân Thăng trầm giọng nói: "Đỗ đoàn trường, bây giờ anh đã biết rồi, còn muốn bảo vệ bọn họ sao?"

Đỗ đoàn trường nhíu mày, trầm ngâm chút, gật đầu: "Sở tiên sinh, tôi hiểu tâm tình của anh bây giờ, nhưng anh có từng suy nghĩ qua, bọn họ tổng cộng hơn hai mươi người, hơn nữa toàn bộ đều là chiến sĩ thức tỉnh, cho dù anh có cường thịnh trở lại, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không thể nào giết hết bọn họ! Nhưng anh giết một, liền suy yếu một phần lực lượng của tôi, tôi là quân nhân, không thích vòng vo, bọn họ đã gia nhập kế hoạch của đoàn bộ, tôi liền vì đoàn bộ mà suy nghĩ, bây giờ thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt, cho nên đoàn bộ sẽ đứng ở bên bọn họ!"

Sở Vân Thăng lạnh lùng cười một tiếng, Đỗ đoàn trường nói vô cùng rõ ràng, gã chỉ biết lựa chọn cho lợi ích của bên quân ngũ, trong mắt gã, lực lượng một người cho dù có cường thịnh cũng kém hơn hai mươi chiến sĩ thức tỉnh, nếu không Đỗ đoàn trường đã sớm cùng đối phó nam nhân mặt dài để lôi kéo mình, lo lắng chân chính của Đỗ đoàn trường chính là sợ mình liều chết làm những người này bị thương nặng, khiến lực lượng của gã suy yếu quá.

Nhưng Đỗ đoàn trường nhất định phải bảo vệ những người này, mình tuyệt đối không thể liều mạng, nếu không không phải là báo thù, mà là tìm chết! Sở Vân Thăng đã mấy lần ở bên bờ sinh tử, ở thời khắc này luôn vô cùng tỉnh táo và lý trí.

Trong lòng Sở Vân Thăng cười lạnh, thù giết bạn, há có thể xóa bỏ? Những người này chết mười lần cũng không đủ để gã trút giận! Không thể liều mạng, mình sẽ không cách gì giết chết bọn họ sao? Đỗ đoàn trường nghĩ quá đơn giản về Sở Vân Thăng, nhưng hắn là từ thời đại hắc ám vẫn luôn lấy đánh lén trùng tử để sống sót!

Cảm thấy nhiều lời vô ích, Sở Vân Thăng cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, không nói lời nào, từng bước từng bước nặng nề mà lui về sau, khiến người ta cảm thấy bị áp lực hết sức.

Thối lui một đoạn, hắn nhảy lên mui xe buýt, nhặt súng lục lên, thả người nhảy vào đám người, phóng đi, biến mất ở trong thế giới tối tăm.

Thật ra, hắn cũng không có đi bao xa, sau khi trốn trong đám người, hắn thu lại chiến giáp, khoác thêm áo bông màu xám thật dày, dùng mũ lên trùm đầu và miệng, chỉ lộ con mắt ra ngoài.

Lúc này Sở Vân Thăng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, muốn đánh lén ám sát những chiến sĩ thức tỉnh phe nam nhân mặt dài, vào lúc chưa giết được người cuối cùng, hắn quyết định không thể lộ diện, nếu không một khi bọn họ cảnh giác, kết hợp thực lực của quân đội, mình căn bản không thể nào đắc thủ.

Cơ hội duy nhất vẫn là lúc bọn họ giao chiến với quái vật trùng tử, mình âm thầm ra tay ám sát bọn họ, tạo thành cảnh giả bị trùng tử giết chết.

Cho nên hắn phải lựa chọn một vũ khí thật có ích, Thiên Ích kiếm chắc chắn không được, cần gần người mới có thể phát huy được tác dụng, một khi tiếp cận bị phát hiện, vậy thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ; Súng lục ngược lại còn có thể, nhưng lúc đối phương chưa nổ súng, mình cũng không thể nổ súng, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện, thính giác của chiến sĩ thức tỉnh nhạy bén hơn người thường nhiều lắm.

Tốt nhất tất nhiên là dùng mũi tên hàn băng, nguyên khí mà không có mũi tên làm vật dẫn, phải ngưng tụ nguyên khí hàn băng tiến hành bắn, mặc dù như thế lực công kích sẽ rất lớn, nhưng, thứ nhất, Sở Vân Thăng không cần năng lực đóng băng cường đại, chỉ cần quấy nhiễu và gây trở ngại cho việc tránh né, di động thậm chí làm giảm phòng ngự của đối phương lúc chiến đấu; thứ hai, sau khi đánh lén, ở trên thân thể đối phương cũng không tìm được bất cứ vật khả nghi nào còn sót lại, không giống súng lục, có thể lưu lại đạn.

Chỉ có điều, khiến Sở Vân Thăng lo lắng chính là, cung nỏ của Dư Tiểu Hải không biết đã rơi ở chỗ nào, đã không thể tìm kiếm ra, hắn chỉ có thể gửi hy vọng sau khi tới thành, có thể tìm được một câu lạc bộ bắn cung, lấy một cái cung!

Trong khoảng thời gian này, Sở Vân Thăng tất nhiên không rảnh rỗi, cần vừa săn Xích Giáp Trùng để tăng năng lực lên mức cao nhất, vừa âm thầm quan sát kỹ tình huống khả năng và thực lực của đối thủ, để hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.