Không một ai nghe hiểu câu nói ngắn gọc của Vân Thăng buộc miệng. Khi nó truyền đến tai Lê Tích hắn không khỏi nhăn mày lại.
Hắn đang đứng ở vị trí phía bên phải Vân Thăng, có thể nhìn rõ khẩu súng kỳ quặc trên tay Vân Thăng, hắn chắc chắn chưa từng thấy loại súng này bao giờ.
Hắn có niềm say mê tri thức về các loại vũ khí thời đại Dương Quang, hầu như kỳ tạp chí quân sự “Binh khí” nào hắn đều đặt mua. Hắn tìm tòi hết tất cả hình ảnh và kiến thức về các loại vũ khí trong và ngoài nước vẫn không loại nào phù hợp với khẩu súng trên tay Vân Thăng.
Giờ đây tự nhiên nghe hắn buộc miệng một câu đâu đâu “Mộc năng Hắc Ám võ sĩ”. Câu nói đột ngột này của Vân Thăng khiến Lê Tích liên tưởng đến lai lịch của hắn. Việc này có ý nghĩa trọng đại với bọn người sống xót qua tai họa này.
Lê Tích từ tỉnh Triết vượt muôn trùng khó khăn, cửu tử nhất sinh để chạy nạn đến vùng đất an bình truyền thuyết – thành Kim Lăng. Suốt chặn đường, từ khi thời đại Hắc Ám khai khởi đến đây, hắn đi qua bao nơi, và đã nghe qua bao cách gọi khác nhau đối với những người có năng lực đặc biệt.
Lúc đầu là người thức tỉnh, siêu năng lực, người siêu năng v.v Sau này những người ở đây gọi họ là Thiên Hành Giả đủ các thể loại. Có thể nguyên nhân lớn nhất do liên lạc toàn cầu đứt đoạn, không thể có một các gọi thống nhất.
Nhưng ngài Lennon khi thấy ánh sáng xanh do Mâu Ấu phát ra đã phán lên không do dự: Mộc năng Hắc Ám võ sĩ. Đây là một cách gọi có hệ thống, tiền tố chỉ thuộc tính Mộc, hậu tố là đặc tính của thân phận. Đây không phải là cách gọi linh tinh của bọn người bình thường khắp nơi vẫn dùng.
Cộng thêm khẩu súng trên tay, hắn càng dễ rút ra một kết luận. Ngài Lennon và tên da đen này đến từ một căn cứ ổn định và an toàn. Loại vũ khí này không phải bất kỳ nhóm người tỵ nạn nhỏ nào có thể dễ dàng tạo ra được. Đằng sau khẩu súng này là bóng dáng của tổ chức vững mạnh.
Lê Tích vừa nghĩ vừa tìm cơ hội đến gần Vân Thăng hơn hòng phát hiện thêm manh mối. Hắn khát vọng biết bao có thể tìm ra một tổ chức hay một căn cứ quân đội quốc gia an toàn, ổn định và có lương thực.
Woa!
Vân Thăng cảnh giác quay người lại, lạnh lùng chỉ súng vào Lê Tích đang âm mưu tiếp cận.
Chỉ một thoáng, cái ống súng đen xì từng thiêu rụi cả một ngôi nhà đấy đã chỉa thẳng vào Lê Tích, cổ họng hắn khô ráp, mồi hôi lạnh toát đầy người.
Hắn chợt tỉnh ra, hiểu rằng không thể đi tiếp nữa. Thiên Hành Giả tính tình nóng nảy hung bạo.Tần Gia và Mâu Ấu chỉ là “loài ” hiếm thấy. Tuy Trương Tử Chiêu đoán sai lai lịch của ngài Lennon, nhưng có một điều cực kỳ chính xác, đó là hắn cũng lạnh lùng, cao ngạo, bất cần và bất khả xâm phạm như những kẻ Thiên Hành Giả khác.
Uhm, ục..ục..
Ngay lúc này, may thay vài tiếng í ới không rõ trong miệng của Edgar đã cướp đi sự chú ý của Vân Thăng. Lê Tích liền nhanh chân lùi ra sau. Tim hắn đập loạn xạ như thỏ con bị kinh động.
Vân Thăng chăm chú nhìn Tĩnh Mâu Ấu đang “giải độc”. Sự hiểu biết của hắn về Hắc Ám võ sĩ Mộc năng chỉ biết mỗi vu bà (phù thủy). So với khả năng trị liệu đầy uy thế của các vu bà, Tĩnh Mâu Ấu chỉ như đứa trẻ mới nhập môn.
Năng lực của cô quá yếu!
Theo tiêu chuẩn thành Kim Lăng, cô cùng lắm chỉ được xếp vào trình độ nhất đẳng.
Trên vừng trán trắng nõn của cô đã bắt đầu xuất hiện các hạt mồ hôi li ti, cặp môi chúm chím của cô mở rồi khép, có vẻ như đang dốc tất cả sức lực cho việc khống chế ánh sáng xanh ấy.
Tần Nhân Bá, Trương Tử Chiêu và mọi người đều đang rất lo lắng cho cô.
Đến khi cả hắn cũng nghĩ cô không cầm cự nổi, giải độc thất bại, Tĩnh Mâu Ấu khẽ rên một tiếng nhẹ. Một làn khói vàng được thoát ra từ tai, mũi, miệng, mắt của Edgar. Tốc độ nhanh đến không ngờ, và theo làn sáng xanh chui vào tay Mâu Ấu…
Vân Thăng sửng sốt. Hắn từng thấy thủ pháp của vu bà. Khi Hắc Ám võ sĩ hay nhân loại bình thường trúng độc tố Hỏa tính của Xích Giáp trùng, vu ba đã giúp họ khứ trừ chất độc ra, nhưng lại chưa bao giờ có việc hút độc tố vào thể nội!
Tĩnh Mâu Ấu yếu ớt gắng ngượng dậy, cô nở một nụ cười với Vân Thăng. Trương Tử Chiêu chưa kịp hứng lấy cô thì cô đã té nhào xuống đất.
“Mâu Ấu! Mâu Ấu! Cô hãy tỉnh lại, tỉnh lại đi! Cô nói dối, năng lực của cô căn bản không được nâng cấp. Cô nói dối!” Trương Tử Chiêu thất thanh thảm thiết khi nhìn Mâu Ấu ngã xuống. Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Cô căn bản là đang nói dối hắn, nói dối mọi người. Năng lực của cô căn bản không được nâng cấp!
“Mâu Ấu, Mâu Ấu!” Mọi người lần lượt đến vây cô hòng gọi cô tỉnh dậy.
“Ư? Đây là đâu?” Edgar ôm lấy cái đầu choáng váng hoang mang đứng dậy.
“Ngươi bị trúng độc, giờ độc đã được giải!” Vân Thăng nhăn mày, không lẽ độc tố của Edgar được chuyển sang người cô gái đó?
“Ngài Lennon? Tôi đã trúng độc? Á, sao cổ của ta như sắp đứt thế này!” Edgar ngỡ ngàng đưa tay rờ rờ cổ.
Vân Thăng không trả lời. Edgar đầu óc mơ màng ngó sang ông lão đàng sau Vân Thăng: “ Việc gì thế này?”
“Haizz, ngài không biết, ta và Tiểu Tĩnh tuy đều là Thiên Hành Giả, nhưng lực lượng vô cùng yếu. Cách trị liệu Chướng độc Bao Tử của chúng tôi chỉ có cách duy nhất là hút độc tố vào cơ thể mình. Sau đó sẽ lợi dụng năng lực Thiên Hành Giả bài tiết chất độc ra ngoài. Nhưng nếu hút độc thể vào người mà không đủ sức đẩy nó ra, sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. ” Tần Nhân Bá vuốt nhẹ bờ trán trắng trẻo của Mâu Ấu thở dài.
“Ý ông là ..cô gái này sẽ vì thế mà chết?” Vân Thăng không ngờ một Hắc Ám võ sĩ sau khi sử dụng năng lực thật sự có nguy hiểm đến tính mạng! Tuy lúc đầu nghe đồng bọn cô nói thế, hắn cứ ngỡ do họ không hiểu về Hắc Ám võ sĩ.
“Phải xem ý trời, nếu hai ngày nữa mà không tỉnh dậy sẽ biến thành Phi Đầu…haizz, đứa bé này thật ngốc, đã bị như thế một lần rồi mà, lần này e là…” Tân Nhân Bá chua chát nói.
“Ngươi không thể giải độc cho ả? ” Vân Thăng đoán ông lão này cũng là một Hắc Ám võ sĩ. Tuy hắn không hiểu vì sao trong thành Kim Lăng không có mấy người Hắc Ám võ sĩ Mộc năng, không ngờ gặp được tại đây, mà những hai người.
“Cô ấy đã trúng độc lần hai, Chướng khí Bao Tử từ não bộ của tên da đen trở lại cơ thể cô ấy, mầm bệnh sẽ đột biến. Dù cho ta chưa bị thương cũng không thể hút Chướng độc lần hai này ra được.” Tần Nhân Bá lắc đầu.
“Tần Gia, chúng ta đi!” Trương Tử Chiêu mắt đỏ ngầu, thù hận khiến hắn không còn biết sợ hãi.
Hắn hận Vân Thăng, vì cứu tên da đen này mà khiến Mâu Ấu chỉ còn sống được hai ngày. Hắn hận Vân Thăng lấy lọ Vitamin C ra trao đồi, khiến hắn không có lý do gì để ngăn cản Mâu Ấu.
Cô gái ngốc ngếch! Làm như thế đáng sao? Hắn lẳng lặng nuốt lệ vào lòng.
Lúc này, chân trời xa vừa ló những tia sáng đầu tiên báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Lê Tích cúi mình nhặt ba món vật phẩm ấy lên, Trương Tử Chiêu bế Mâu Ấu trên tay. Mọi người trong nhóm cùng đỡ đần nhau, thất thểu cất từng bước chân mỏi mệt di chuyển về phía trước.
“Chờ đã!” Vân Thăng dìu Edgar dạy cất cao giọng.
Lê Tích cầm ba thứ vật báu trên tay, vừa nghe tiếng Vân Thăng không khỏi khựng tay lại. Hắn thầm trách sự ngu muội nhất thời của bản thân. Bọn Thiên Hành Giả ngoại lai này có bao nhiêu kẻ là người hiền lành? Vitamin C này đáng giá bao nhiêu, sao hắn có thể dễ dàng “trao đổi” với bọn họ được? Đấy chỉ là công cụ để làm mồi nhử bọn họ thôi!
Bây giờ hắn muốn cướp lại, chỉ sức mạnh của mấy người bọn họ, đừng nói là ngăn cản, có thể đảm bảo mạng sống là may mắn lắm.
Người có suy nghĩ như vậy không chỉ có Lê Tích, tất cả mọi người trong nhóm đều có chung ý nghĩ: sự hi sinh của Tiểu Tĩnh đã uổng phí!
Còn Trương Tử Chiêu bỗng dưng hiểu ra, sao lúc ấy hắn không nghĩ ra sẽ dùng lý do này để ngăn Mâu Ấu lại. Một Thiên Hành Giả võ công cao cường làm sao có thể dễ dàng giao những thứ quý báu ra để trao đổi?
Trong lúc hắn tự trách sự ngu xuẩn của mình, Vân Thăng dìu Edgar đi thẳng đến trước mặt Lê Tích đang cầm ba món vật phẩm trao đổi, thẳng thắng nói: “ Ta có thể cứu sống cô ta!”
Mọi người sững sờ: hắn nói sao?
“Ta có thể cứu cô ta.” Hắn lập lại một lần. Hai ngày đủ thời gian cho hắn tìm ra Phi Đầu quái mới để tìm hiểu thuộc tính của độc tố. Sau sẽ có thể thử tu luyện lại Khứ Độc phù thích hợp. Nhưng có một số phù tự hắn vẫn chưa biết, chỉ có thể đoán mò, e sẽ phải hao tổn không ít nguyên khí.
“Ngươi cứu Mâu Ấu? Ngay cả tên da đen này ngươi còn không cứu nổi! Làm sao cứu được Mâu Âu?” Trương Tử Chiểu cười mỉa như vừa nghe một câu chuyện tếu lâm buồn cười.
“Nếu các ngươi không muốn cô ta chết, thì hãy im mồm!” Hắn không thích lằng nhằng, nhất là thái độ giống tên Trương Tử Chiêu này.
“Ngài Lennon, ngài có cách?” Lê Tích nhạy bén phát hiện, tên này căn bản không thèm nhìn vào lọ Vitamin C trên tay hắn. Hắn đã đoán sai ý định của hắn. Rốt cuộc đây là người như thế nào!
“Đúng, nhưng cách của ta khác cô gái này. Ta cần thời gian.” Vân Thăng chỉ giải thích đến đấy, việc Khứ Độc phù tuyệt nhiên không cần nói với bọn họ.
“Hai ngày có đủ không?” Giờ này cả Tần Nhân Bá cũng động lòng, có phần nào tin tưởng. Dẫu sao bản lĩnh của Vân Thăng qủa thật sốc nổi. Bậc thần thoại trong Thiên Hành Giả, biết đâu sẽ có kết quả bất ngờ.
“Nếu các ngươi phối hợp với ta, chắc không thành vấn đề.” Vân Thăng gật đầu nghiêm giọng nói.
Phụt!
“Ngài Lennon, chỉ cần ngài có thể cứu được Mâu Ấu, Trương Tử Chiêu ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.” Trương Tử Chiêu quỳ xuống đất, hắn hứa sẽ làm tất cả chỉ cần Mâu Ấu sống.
“Ta không cần!” Vân Thăng lạnh tanh nói, hắn giờ đã miễn dịch với chiêu này.
Lúc này, một thanh niên quần áo rách rưới đang vội vàng chạy đến, gặp Tiểu Tứ đứng phía trước hốt hoảng la to: “ Bọn ma quỷ Vu Thành đến rồi…