Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 450: Q.2 - Chương 450: Ngũ giai băng tâm (năm giai đoạn sụp đổ của tâm hồn)




Sở Vân Thăng chính xác đã hoàn toàn hối hận.

Trên thực tế, hối hận đến xanh ruột rồi! Hắn thật không ngờ địch nhân kinh khủng nhất, vậy mà không phải là bảy đinh, càng không phải là tử vong, mà là tĩnh mịch cùng cô độc vĩnh hằng.

Đây là sự tra tấn so với chết còn khó chịu hơn, giống như bị nhốt trong tù vô số năm, không có ai cùng hắn nói chuyện, cũng chả có ai nghe hắn nói, liền một cái quỷ cũng không có, hắn giống như bị thần kinh, một mình lầm bầm lầu bầu, nói những điều điên điên khùng khùng.

Lúc mới đầu, hắn cũng không để ý, mỗi thời khắc đều khẩn trương chiến đấu, nhưng theo việc bảy đinh suy yếu, thời gian dần qua, nguy cơ dần giảm xuống, hắn lại càng ngày càng phát giác không ổn.

Sở Vân Thăng tự nhận, qua nhiều năm như vậy, lòng dạ cùng ý chí của hắn sớm đã cứng như bàn thạch, cô độc cùng tịch mịch hắn đều từng trải qua, cũng chả có gì lớn.

Nhưng lúc này đây, hắn sai rồi, mười phần sai.

Cho đến giờ, hắn chưa từng trải qua tịch mịch cùng cô độc lâu như vậy, hơn nữa hầu như không nhìn thấy kết thúc, không có hy vọng, cũng không có tương lai, tựa hoạt tử nhân mộ (cụm từ này từng xuất hiện trong "thần điêu đại hiệp" - Kim Dung, phần nói về cổ mộ, nên chắc khỏi cần giải thích lại nhỉ p -DG), vĩnh viễn chỉ có một mảnh hắc ám, tĩnh lặng như tờ.

Giai đoạn đầu là nhẫn nại kỳ, hắn dùng ý chí lực cường đại của mình mà đi qua; giai đoạn thứ hai là thống khổ kỳ, hắn như trước dùng sự cừng cỏi vô cùng của chính mình mà vượt qua, giai đoạn thứ ba là ma mộc kỳ (thời kỳ chết lặng - DG), hắn dùng "ý nghĩa của việc còn sống" làm tê liệt tinh thần chính mình, rút cuộc cũng trụ được rồi!

Mà giai đoạn thứ tư, bắt đầu chính là vô biên vô hạn trống rỗng, trống rỗng khiến hắn sắp phát cuồng, nổi đóa!

Thời điểm này, hắn hy vọng cỡ nào đạo nhân ảnh kia không có chết, không có bị chính mình giết chết, mặc kệ nó có cái mưu mô gì, tối thiểu, tối thiểu nhất, nó có thể nói chuyện với mình!

Cho dù là dùng những lời thô tục, ác độc nhất trên thế giới chửi nhau, chửi sạch cả mười tám đời tổ tông, tốt xấu có người cùng nói chuyện.

Nhưng đây là hy vọng xa vời, một khi mất đi, liền vĩnh viễn không đạt được!

Hắn giống như phát điên, tìm bất kỳ chuyện gì có ý nghĩa để làm, nhằm bổ sung sự trống rỗng trong lòng.

Bắt đầu đếm từ không, đếm tới một vạn, một trăm vạn, một ức... Bắt đầu tự kể cho mình nghe câu chuyện mà hắn nhớ rõ nhất cho đến cổ tích Andersen, Nghìn lẻ một đêm, Áo giáp vàng, Xạ điêu anh hùng truyện, Ultra man, thậm chí Chu Nhan Huyết gì gì đó... Về sau, kể hết tất cả truyện rồi, nói nát cả ra rồi, nói đến chả còn gì để nói nữa, hắn lại bắt đầu đem tất cả tri thức thời đại Dương Quang ra nói - tin tức xã hội, người nổi tiếng, vật lý, hóa học, địa lý, thiên văn..., hết thảy những thứ hắn biết, liền đề toàn tiểu học cũng không tha, toàn bộ đều lật lại một lần, rồi lại một lần nhằm chống lại sự trống rỗng.

Đêm đen tịch mịch, không có tận cùng, nhưng mà trí nhớ của hắn thì có kết thúc đấy, đợi đến lúc tất cả những thứ này bị hắn lật đi lật lại vô số lần, rốt cục lại không còn bất kỳ vật gì có thể cho hắn dùng để chống cự sự trống rỗng vô bờ.

Vì vậy hắn bắt đầu giống như thần kinh đi biên chuyện đến lừa gạt chính mình. Trước biên chính mình, rồi biên người khác, lịch sử, huyền huyễn, giá không, khoa huyễn, đô thị... Hắn đem tất cả những gì mình có thể nghĩ đến, toàn bộ đều biên vô số lần, biên đến tận cùng, biên đến chả còn gì để biên!

Hắn lại lâm vào trống rỗng, nghĩ hết tất cả biện pháp, vẫn như trước không ngăn cản nổi, cuối cùng chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu bảy đinh đối diện, cùng với các thứ linh tinh khác.

Sách cổ một mực trong trạng thái các trang sách phi hành, hắn không cách nào quan sát, nếu không có lẽ đã có thể cung cấp một ít "viên đạn" cho hắn chống cự không hư kỳ (trống rỗng kỳ - DG) rồi.

Nhưng bảy đinh cũng không phải dễ dàng nghiên cứu như vậy, bởi vì góc độ của Sở Vân Thăng, căn bản không cách nào tiếp xúc chúng, chỉ có thể cẳn cứ một xíu đồ vật, phỏng đoán, cân nhắc... Bắt đầu hắn trước tiên chải chuốt lại quan hệ của tất cả Dị tộc cùng quái vật hắn gặp, kể cả nhân ảnh bị chết kia, hơn nữa vừa làm vừa sợ, nhỡ làm một phát xong sẽ không còn "viên đạn" cuối cùng đi chống cự trống rỗng, nực cười đến mức cố ý thả chậm tốc độ chải chuốt tư liệu, lừa mình dối người chậm chạp xếp đặt vị trí của bọn chúng.

Nhưng tin tức mà hắn nắm giữ thực sự ít đến thương cảm, rất nhanh chả còn cái gì mà chải chuốt nữa rồi, cũng không ra được kết luận đáng giá nghiên cứu nào, chỉ có điều, lại để cho hắn càng thêm xác định thuyết pháp của tiền bối sách cổ - thế gian vô thần mà thôi.

Tại trong mắt nhân loại, ngũ tộc, Đa Năng tộc tựa đáng sợ như thần, mà thủy tinh y nhân càng là trắng trợn giả thần; mà ở trong mắt những Dị tộc này, đạo bóng dáng kia liền là tồn tại giống như thần; cuối cùng, đến phiên đạo bóng dáng kia, lại coi tiền bối cùng chủ nhân bảy đinh là thần.

Cứ như thế mà suy luận, sự thật lại cực kỳ đơn giản rõ ràng, nguyên cái gọi là "Thần", tất cả đều là ngưỡng mộ đối với tồn tại chưa biết, chỉ vậy thôi, tiền bối có lẽ muốn nói cho hắn cũng chính là đạo lý này: thế gian vô thần.

Tiếp theo, hắn lại bắt đầu nghiên cứu địa vị của tiền bối cùng chủ nhân bảy đinh, tuy nói không tồn tại cái gì mà thần với thánh, nhưng mà địa vị thì đích thực có tồn tại, nếu không đạo bóng dáng kia cũng không có khả năng sợ tới mức nằm rạp ra đất như thế.

Thời điểm nghiên cứu đến cái "luận đề" này, Sở Vân Thăng rất kích động, bởi vì cái luận đề này có thể giúp kéo dài rất nhiều thời gian nhằm đối phó sự trống rỗng.

Nguyên nhân đến từ chính hai lần hắn cảm giác được chuỗi sinh vật sinh mệnh chi nguyên mênh mông, một lần là tại thời điểm hấp thu mạng nguyên của cô đảo Mân, một lần là thời điểm tiêu diệt đạo bóng dáng kia.

Mà thời điểm hai lần phát sinh này, hắn đều không có tỉ mỉ chú ý, tới lúc này thì hắn lại có đầy đủ thời gian mà suy xét, thậm chí cầu còn không được, bởi vì hắn thực sự quá tịch liêu, quá trống trải.

Dần dần nhớ lại, cẩn thận nhớ lại, đem từng chút từng chút trí nhớ lật lại, một lần lại một lần tìm kiếm từng chỗ sai khác nhỏ bé, càng là tìm không thấy hắn lại càng cao hứng, bởi vì một khi tìm được liền có nghĩa là chính mình lại muốn đối mặt với sự trống rỗng vô biên.

Nhưng mà, mọi sự tình đều có kết thúc, thật lâu sau, tuy rằng hắn rất không tình nguyện, nhưng mà đã tìm được, bởi vì đây là một quá trình không ngừng suy nghĩ, nếu không một khi dừng lại, đối mặt chính là tịch liêu.

Hắn phát hiện, thời điểm hai chuỗi sinh vật này xuất hiện, mạng nguyên của cô đảo Mân cùng đạo bóng dáng kia đối ứng ở hai vị trí bất đồng trên thực vật liên (chuỗi thức ăn - DG) mênh mông.

Chênh lệch ở giữa, có lẽ chính là chênh lệch địa vị giữa chúng - đây là kết luận cùng phỏng đoán cuối cùng của hắn.

Nhưng vị trí của chủ nhân sách cổ cùng bảy đinh, hắn không biết, bởi vì hắn không cách nào thôn phệ mạng nguyên của bọn họ.

Sau đó, hắn lại nghiên cứu rất nhiều thứ, ví dụ như nữ nhân che mặt từng nói về không gian đa chiều. Tức thì lại rơi vào mơ hồ, bởi vì hắn cảm thấy không gian nhiều chiều phải dựa vào không gian ít chiều hơn mà tồn tại, không có không gian ba chiều vậy cũng không có bốn chiều. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng bị phong bế tại một không gian bốn chiều độc lập cùng với bất minh không gian nhỏ hẹp bên trong, vấn đề là trên lý luận lại cho rằng Chiều thứ tư không thể nào tồn tại độc lập... Càng làm hắn choáng váng là các thế lực sinh vật mà hắn gặp được, rút cuộc là do chuỗi thức ăn sinh mệnh chi nguyên quyết định, hay vẫn là do giới hạn chiều không gian nơi sinh sống quyết định? Lúc trước vừa cho ra "Địa vị luận", giờ lại trở nên mâu thuẫn, mơ hồ không rõ.

Bất quá hắn cũng không vướng mắc gì, ngược lại rất vui vẻ, chút mơ hồ mâu thuẫn, trong đoạn thời gian "dư dật" ở chỗ này lại trở thành một công cụ giúp hắn chống cự lại sự trống rỗng kinh khủng đang bao phủ.

Nhưng mà, nói gì thì nói, với tri thức cùng năng lực của hắn cũng chả có gì đủ để hắn nghiên cứu, vì vậy chỉ có thể đem "ánh mắt" nhìn về phía bản thân sách cổ cùng bảy đinh.

Cứ như vậy, với một lượng thời gian phong phú, cuối cùng lý giải được cái gọi là "chủ thần binh" trong lời nói của bóng dáng kia có thể là binh khí mạng nguyên của chủ nhân sách cổ và bảy đinh - có lẽ là vũ khí lợi hại nhất của mỗi người.

Sở dĩ nói là "khả năng" "có lẽ", chính là bởi vì hắn không cách nào thí nghiệm hay dùng thực tế để chứng minh, vì vậy cũng chả thể cho ra kết quả chính xác, chỉ có thể là suy đoán.

Đương nhiên, hắn cũng không biết luyện ra loại vũ khí này như thế nào, nếu không lập tức lại có rất nhiều chuyện có thể làm.

Đợi đến lúc hết thảy đều suy nghĩ xong, cũng không còn cái gì cho hắn có thể tiếp tục nghiên cứu thêm, Sở Vân Thăng lại một lần nữa rơi vào trạng thái trống rỗng buồn chán dài dằng dặc.

Thời điểm này, nếu có người nói với hắn cái gì mà cao thủ tu luyện, ngồi một cái chính là vô số năm, hắn nhất định sẽ cười nhạt, hắc ám, cô độc, lạnh lẽo, tĩnh mịch, khốn cùng, không có tương lai, hòa cùng một chỗ, ngày đêm giày vò... Đừng nói cái gì mà cao thủ, chính là thần tiên, cũng phải con mẹ nó cảm thấy kinh sợ! Cũng phải nổi điên!

Cái này cô đơn, lạnh lẽo, trống rỗng này căn bản không phải người, cũng không phải bất kỳ cái gì sinh mệnh có thể chịu đựng được!

Rút cuộc có một ngày, hắn chịu không nổi, tiến nhập vào giai đoạn thứ năm - tuyệt vọng kỳ!

Tại cái giai đoạn cuối cùng này, hắn ngược lại trở nên tỉnh táo thần kỳ, lạnh lùng đáng sợ, giống như một bác sĩ giải phẫu lạnh lùng, bắt đầu tiến hành một cuộc giải phẫu tàn khốc với chính cuộc đời hắn, từng đao từng đao phân giải, đem tất cả dục vọng, các mặt tối tăm u ám, cừu hận, cố chấp, cảm tình..., tất cả lần lượt lôi ra sắp xếp một cách lạnh lùng, nhìn thẳng vào ý nghĩa tồn tại của nhân sinh, từng cái giải thoát, buông bỏ... Cuối cùng, hắn tại bên trong một mảnh cô tịch này, kết thúc ý nghĩa nhân sinh của hắn.

Thật sâu tuyệt vọng với tương lai vô vọng, tiếp theo, hắn bắt đầu kết thúc tính mạng của mình - tự sát!

Đúng vậy, tự sát!

Vì kết thúc tính mạng của mình, hắn dùng rất nhiều phương pháp, tự bạo, tự tàn, dùng cổ cung phản xạ, đảo loạn vòng xoáy..., phàm là điều gì hắn có thể nghĩ đến, hắn có thể làm được, đều nhất nhất đi thử.

Nhưng tất cả đều thất bại, không có ngoại lệ, vì muốn nhanh chóng chết, thực sự muốn chết, hắn còn muốn chủ động đi đến trước mặt bảy đinh để chịu chết, nhưng lại bị sách cổ vô tình ngăn lại.

Nếu như là thời điểm ở bốn giai đoạn trước, hắn còn có cơ hội chết dưới tay bảy đinh, nhưng bây giờ lại đã muộn, tại trước lúc tiến vào giai đoạn thứ năm, sách cổ đã phối hợp cùng hắn, trải qua thời gian tiêu hao dài dằng dặc, đã có thể tự mình áp chế bảy đinh, thậm chí còn thừa lực lượng ngăn cản hắn đi tới trước mặt bảy đinh tự sát!

Giờ khắc này, trong nội tâm Sở Vân Thăng bi thương đã đạt tới tột đỉnh trình độ, đến quyền được chết, hắn cũng bị tước đoạt rồi!

Giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được lực lượng chung cực của vận mệnh, nếu nó muốn ngươi chết, ngươi tuyệt không có khả năng sống lâu một giây; nếu nó không cho ngươi chết, ngươi đến quyền lợi tự sát cũng không có!

Giờ khắc này, hắn chợt phát hiện, có thể tự sát cũng là một loại "hạnh phúc".

Giờ khắc này, hắn cũng cười, kỳ thật, đâu chỉ hắn, dù là nhân vật mạnh mẽ như tiền bối cùng chủ nhân bảy đinh, cũng giống nhau, chạy không thoát khỏi vận mệnh đùa bỡn... Nhưng đồng dạng cũng thời khắc này, tâm của hắn lạnh như băng, phẫn nộ đến buốt giá rồi, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên phản kháng lại vận mệnh, nâng lên chiến kỳ bi thương - trong tối tăm ngươi có thể là chúa tể hết thảy, nhưng ngươi không thể đoạt đi quyền lợi tự chấm dứt sinh mạng của ta!

Hắn đem sinh mệnh chi nguyên cuồn cuộn rót vào vòng xoáy hắc khí vẫn đang tự động đối chiến với hấp lực của bảy đinh, từng chút từng chút tiêu hao mạng nguyên của mình, hắn cười lạnh, cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả mạng nguyên đều tiêu hao hết, đến lúc đó, ai còn có thể ngăn hắn chết? Còn ai có thể? Chính là ông trời, là vận mệnh cũng đều không được!

... Rất lâu sau đó, hắn cảm giác mình đã già nua đến không thể già nua nữa, lại tiến thêm một bước, chính là tử vong mà hắn khát vọng đã lâu, đúng lúc đó mí mắt của hắn bỗng nhiên nhúc nhích, cảm giác huyết nhục tương liên dũng mãnh tràn vào bất minh không gian, tia phân nhánh của năm giác quan đã mất đi không biết bao năm tháng, một tia lại một tia sáng lên.

Trong chốc lát, trong ý thức thong thả chậm chạp của hắn, than nhẹ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.