Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 129: Q.1 - Chương 129: Người áo choàng(3)






Sở Vân Thăng vốn cũng không chuẩn bị tìm hắn đề gây phiền toái gì,không đụng tới mình là tốt nhất, nếu chọc đến mình, cho dù là Băng vương, Sở Vân Thăng cũng không e ngại hắn.

Đinh Nhan đã phái người hỏi thăm qua, vài ngày trước, Tằng Hành Huệ đã cùng một chỗ với Băng vương, đi theo tổng chỉ huy quân đội ra khỏi thành đoạt lấy lương thực có trữ lượng lớn, nhất thời nửa khắc cũng chưa chắc có thể trở về được.

Bây giờ chuyện hắn lo nhất không phải là chuyện này, cũng không phải người áo choàng thần bí, mà là những con quái vật trùng tử đang ở ngoài thành.

Nếu nhu con quái vật họ thấy ở tiểu trạm chính là mẫu trùng, thi nói rõ bọn chúng sẽ cắm rễ ở trên địa cẩu này.

Thông đạo của thiên quỹ, thì ra chính là cái “kính bích" kia. Bây giờ nơi đó đại khái đã trờ thành một ổ trùng rồi.

Một khi con mẫu trùng thích ứng với hoàn cảnh của địa cầu, tiến hành sinh sôi này nở, số lượng trùng tử sẽ đạt đến trình độ khủng bố, sớm muộn gì cũng tấn công đến Kim Lăng thành. Đến lúc đó có thể tưởng tượng được, trên mặt đất tầng tầng lớp lớp xích giáp trùng, trên bầu trời cũng đầy nghêt thanh giáp trùng, dưới nền đất những con kim giáp trùng bắt đầu khởi động, tạo ra nguy hiểm lớn nhất cho Kim Lăng thành.

Đến lúc đó, Kim Lăng thành có thể thủ vững hay không, cũng không biết được, nói không chừng, mình còn phải trốn trối chết một lần nữa.

Tình báo về mẫu trùng ở tiểu trạm hư hư thực thực, Chúc Lăng Diệp đại khái báo cáo cho tổng bộ chỉ huy, không cần Sở Vân Thăng dò xét, tình thế hiện giờ ngày càng xấu đi, tổng bộ chỉ huy sớm muộn phải triệu tập hắc ám võ sĩ lần nũa. Dù sao thành trì mà vỡ, tất cà mọi người đều chết hết, trong lúc an binh ngắn ngủi này phải nhanh chóng tìm ra kế sách.

Sở Vân Thăng hy vọng Kim Lăng thành có thể thủ vững, ở đây cơ hồ là địa phương duy nhất eòu may mắn tồn tại thành thị nhân loại, một khi thất thủ, hậu quả thiết nghĩ không thể chịu được. Bây giờ ít nhất còn chút thời gian, cho dù trùng tử có sinh sản vượt qua tường tượng của mọi người, nhung muốn đạt được trình độ nhất cử đánh hạ Kim Lăng thành, ít nhất còn cần khoảng thời gian ngắn, Sở Vân Thăng lần nữa cảm giác thấy thời giam rất cấp bách, hắn phải trang bị đẩy đủ trong khoảng thời gian này. Bất luận là tương lai trùng tử có tiến công hay không, vẫn có thể dùng đề chống đỡ chạy trốn, những điều cần chuẩn bị phải làm cho tồt.

Chỉ là hắn có chút buồn bực, nhiều trùng tử như vậy, đến tột cùng là từ chỗ nào phát ra, sao có thể sinh sôi nảy nở với số lượng nhiều như thế?

Sở Vân Thăng thật muốn xuyên qua cái thông đạo “kính bích" kia, đi sâu vào thế giới trùng tử, nhìn xem rốt cuộc chỗ sinh tồn của chúng nó như thế nào.

Dựa theo khoa học, trùng tử có thể chui qua, thi loài người cũng có thể chui qua, sinh vật có năng lượng càng yếu thì càng dễ dàng xuyên qua kính bích, càng cường đại thì càng khó xuyên qua.

Đây cũng chính là điều làm hắn lo lắng nhất, lúc lực lượng yếu có thể xuyên qua thông đạo, tới thế giới của trùng tử, chỉ sợ muốn quay về cũng không được. Lục lượng cường đại thì có khà năng xuyên qua không được. Mà nơi ở của trùng tử tính nguy hiểm chỉ sợ gấp mười lần ở địa cầu.

"Diêu Tường, thử thanh đao này xem.” Sở Vân Thăng từ phía sau lấy ra một thanh trường đao màu đỏ đậm. Đây là do Sở Vân Thăng lợi dụng lúc rèn luyện chiến giáp lần trước, còn dư một đao

Thối của xích giáp trùng, liền rèn thành chiến đao nhất phẩm, trình độ mặe dù không sắc bén lắm,

nhung so với khả năng luyện trường đao của con người, rõ ràng hơn xa.

Mặc dù Sở Vân Thăng có phong ấn hỏa binh nguyên phù trên thân đao, nhưng mà cũng không dám cam đoan. Diêu Tường có thể dùng chiến đao, phóng ra hỏa luân trảm của hắn. Muốn thi triển nó cần phải giác tỉnh chứ không thể cưỡng ép giống như Lục Vũ, hắn có năng lực thao túng phong, cũng không cần bất cứ loại vũ khí nào.

Mọi chuyện đều phải do Diêu Tường tự thí nghiệm.

"Sở ca, đây là đao gì? Sao lại màu đỏ như vậy?" Diêu Tường kinh ngạc nhìn chiến đao mà Sở

Vân Thăng đưa cho hắn, vui mừng nói.

“Thử rót hỏa năng lượng của cậu vào xem, kích hỏa luân trảm." Sở Vân Thăng vỗ lên bả vai hắn nói. Lôi Á Minh bận rộn hai ngày, mới làm xong chuyện nhà cửa. Bây giờ sân bãi đỗ xe phía trước, đã được dùng làm sân bãi thí nghiệm vũ khí.

Trên sân cắm một cây đuồc, xe cộ ngổn ngang nằm khắp nơi, còn có vài giáp xác của xích giáp

trùng, làm dụng cụ kiểm tra thí nghiệm.

Diêu Tường cầm chuôi đao, chiến đao này nặng hơn so với cương đao binh thường, trên thân đao còn có hiện ra ký hiệu kỳ quái, nhưng mà hắn xem cũng không hiểu được, liền trực tiếp dựa theo lời Sở Vân Thăng. Lập tức trút hỏa năng lượng vào chiến đao.

Hỏa nguyên khí được rót vào dễ dàng làm hiện ra đặc tính của chiến đao làm lửa cháy đằng đằng bên ngoài thân đao.

Diêu Tường đột nhiên xuất hiện biến hóa, lâm giật này mình, nhưng mà cũng may ở trong thời đại hắc ám đã lâu. Những chuyện lạ đã được thấy rất nhiều, nên hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, thi triển hỏa luân trảm, vung chiến đao lên.

Hô....Theo mũi đao, một đạo hoả sóng gào thét phát ra.

Xe hơi phể thải, lập tức bị hỏa sóng này xung kích làm cháy sạch, vài giáp xác của xích giáp trùng cũng bị chém đứt ra, hỏa diễm nổi lên hừng hực.

Dư âm chưa dút, hỏa sóng tiếp tục hướng tới phía tnrớc. Chém về tường vây phía xa xa.

Bang!

Người phán ứng đầu tiên không phải là Diêu Tường, mà là người có thồ thuộc tính xây dựng tường vây Lô Quốc Long, lúc này hắn đang dùng thuộc tính của mình gia cố tường vây, lại bị một đao chém vào, đánh sâu vào năng lượng đang phóng thich, lực phản chấn làm hắn nhổ ra một ngụm máu tươi.

“Sở ca?” Diêu Tường không đảm tin vào mắt mình, rút hỏa năng lượng của mình đi, mà hỏa diễm cũng dẩu dần tắt đi.

"Đao này quá uy mãn..” Diêu Tường nghẹn ngảo tán thưởng, hắn vốn là người tu luyện điên cuổng, nhất thời cao hứng, liển cầm lấy đao, chém thẳng từ đỉnh đầu xuống mặt đất, lần nữa thi triển hỏa luân trảm.

Một đao này tạo ra hỏa sóng kinh người, Xé toang mặt đất, lưu lại vệt lửa thật dài, thiêu cháy ô tô, một đường công kích trên tường, tạo ra miệng đao khổng lồ.

Diêu Tường chém qua hai đao, các võ sĩ chung quanh đã bu lại đề quan sát, ngoại trừ Đinh Nhan và Lục Vũ vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng người khác đều sợ hãi tham thầm. Không ngờ được chiến đao có màu đỏ hồng kia, lại có thể sinh ra lực phá hoại kinh khủng như vậy.

Mà chủ nhân của chiến đao, chính là Sở Vân Thăng người một kiếm đánh chết sáu người. Vốn mọi người đã cảm thấy có chút không tường tượng nổi, lúc này càng thêm chóng mặt, rốt cuộc người này có bao nhiều bản lãnh?

"Còn chưa hết sao? Ta tân tân khổ khổ mới làm cho tường vây được như vậy, ngươi thật hỗn đản mà.” Lỏ Quốc Long vọt tới mắng kịch liệt. Một phần ba cải tạo của hắn đã bị người này phá hủy mất, cho dù là ai cũng không thể thoải mái được, chỉ là khi hắn nhìn thấy Sở Vân Thăng đứng môt bêu, câu nói kế tiếp liền nuốt vào, hắn cũng hiểu rõ, người không thể đắc tội ở đây, chính là người trẻ tuổi này.

Diêu Tường rất hưng phấn, hắn chưa từng sung sướng như vậy, thanh đao này tựa hồ đã đem toàn bộ tiểm năng của hắn chém ra.

Hắn lại rót năng lượng vào, muốn thử lần nữa.

“Không cần thử nữa.” Sở Vân Thăng vội gọi hắn lại. Nếu thử nữa, tường vây cũng có thể trực tiểp đổ xuống.

Hơn nũa cũng đã thấy kết quả rồi, cũng không cần tiếp tục thử lại.

Dùng đao thối của xích gìáp trùng có thuộc tính hỏa làm vật liệu, rèn luyện thành chiến đao, càng thêm thích hợp cho người vẫn dùng hỏa năng lượng. Hơn nũa Sở Vân Thăng còn phong ấn hỏa binh nguyên phù vào, nên uy lực liền tăng lên chóng mặt.

“Sở ca, đao này quá thần kỳ. Lúò rót năng lượng vào, cảm giác như nỏ lả một bộ phận của cơ thể vậy Diêu Tường phấn khởi nói.

Sở Vân Thăng cầm lại chiến đao, trình tự cuối còn chưa hoàn thành, vừa rồi chỉ là thi nghiệm chứng thật. Diêu Tường có thể giác tỉnh kỹ năng của hắn bằng đao, lúc này đã có thể đem hơi thở của Diêu Tường phong ấn vào, sau này trừ hắn và Sở Vân Thăng là người chế phù ra, không có bất kỳ người nào có thể dùng chiến đao này.

“Cậu muốn nó sao?” Sở Vân Thăng cười cười, nhất thời muốn trèu chọc Diêu Tường, vùa rồi lúc Sở Vân Thăng tiếp lấy đao, liển nhìn thấy bộ dáng lưu luyển không rời của Diêu Tường. Nhưng mà cho dù da mặt Diêu Tường có dày đến đâu, cũng không thể mở miệng cầu xin. Đảy chính là một bảo đao hàng thật giá thật. Do đích thân Diêu Tường thử đao, giá trị của đao này, trong lòng hắn rõ ràng nhất, nhưng mà cũng bởi vì cảm thấy sự quý trọng của thanh đao này, nên hắn càng không mở miệng được.

"Ừ..à không. . .” Diêu Tường gật đầu theo bản năng, sau đó vội lắc đầu, nội tâm mâu thuẫn cực độ, trên đầu cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi, không biết là do hỏa năng lượng làm ra, hay là do hắn cấp bách. “Nếu được, Sở ca, anh cho tôi mượn chơi đùa hai ngày đi'?” Diêu Tường rốt cuộc ló cái khppn trong lúc cấp bách, nghĩ ra một biện pháp tốt.

“Không cần." Lúc này Sở Vân Thăng đã sửa lại phong ấn cho tốt, thu liễm tiếu dung lại, đem chiến đao đưa cho Diêu Tường, trịnh trọng nói: “Đao này cho cậu, nhưng mà cậu phải bảo quản cho tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.