Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 328: Q.2 - Chương 328: SỞ THUẬT THẦN KỲ






Cả phòng họp im phăng phắt, chỉ còn mỗi giọng nói của Vũ Phương Hầu gần như đang đau khổ gào lên.

Trên bàn la liệt từng tấm ảnh của cô thiếu nữ thơ ngây một thời hòa lẫn với những giọt nước mắt của ông.

Lương Hưng Đống Sở trưởng tổng bộ Cảng Thành thở dài nói: “Kha tiểu thư cũng có cái khổ tâm của mình!”

Hoắc Gia Sơn im lặng, một người từng trải tuổi này như ông tuyệt đối không thể vì đôi ba lời của người khác mà lập đổ quan điểm lập trường của mình. Kỳ thực hắn và Vũ Phương Hầu, Lương Hưng Đống đều cùng một loại người, vô cung cố chấp với lập luận của mình.

Cái khác chăng là trong mắt hắn, Lương Hưng Đống là một người khéo léo luôn biết cách che giấu cách nghĩ của mình trong lòng, còn Vũ Phương Hầu thì lại là người không thích thương lượng cùng người khác, độc đoán tự quyết.

vì thế, một chốc sau, tuy ngữ khí của gã đã có phần êm dịu hơn, nhưng vần kiên quyết: “Vũ tướng quân, việc của Ngũ Dương Thành ta cũng từng nghe nghe qua báo cáo chi tiết chứ không hẳn không hề hay biết gì như ông nghĩ. Trong lòng ta kính phục các ngươi, cũng rất kính nể những chiến sĩ cũng như đồng bào đã hi sinh, họ đều là những bậc anh hùng của chung chúng ta. Ta biết ông vẫn nể bụng về vấn đề chi viện lúc ấy, đúng, lúc ấy chúng tôi đã không cứu không chỉ vì bên ta căn bản không có sức để cứu, mà là chúng tôi cảm thấy chiến lược của các ông thật sai lầm.”

“Ông quên rằng lúc ấy chúng tôi đã mấy lần liều chết đưa năng sĩ vào Ngũ Dương Thành, thỉnh cầu các vị rút về chấn giữ tại Cảng Thành. Ta đã nói rất rõ với ông rằng, trùng tử mạnh không thể nào diệt được, trên lục địa căn bản không cách nào sánh sức cùng nó, lấy trứng chọi với đá chỉ tổ hi sinh vô ích. Nhưng bọn nó không vượt được biển, hơn nữa Cảng Thành ba bề là biển, trùng tử không cách nào bốn bề bao vây, chỉ có thể tiến công từ phương bắc. Khi chiến trường chỉ rút lại trên một con đường, thì ưu thế của chúng cũng bị hóa giải, còn binh lực có hạn của phía ta sẽ có thể tập trung phòng thủ. Trên thực tế từ khi các ngươi đến Cảng Thành đến nay, đã bao trận đại chiến phòng ngự thành công, điều này đã chứng minh được ý kiến tổng bộ chúng tôi là đúng.”

“Huống hồ vạn nhất chiến tuyền phương bắc không phòng ngự được, thì chũng ta vẫn còn bao nhiêu đảo xung quanh để rút về, trùng tử chỉ có thể nhìn biển mà ngậm mối căm hờn, còn chúng ta thì có được cơ hội quý báu để tạm nghỉ ngơi. Nhưng ngươi đã cự tuyệt những đề nghị hợp lỳ của chúng tôi, từ đầu chí cuối vẫn muốn thử đọ sức với chúng. Cảng Thành chỉ có thể cố gắng hết mức có thể viện trợ cho dân tị nạn , dùng lượng lương thực dự trữ ít ỏi bảo toàn thực lực của nhân loại.”

“Để tương lai có đủ sức mạnh phản kích, trên dưới Cảng Thành không biết đã hi sinh bao nhiêu chiến hữu chỉ để bảo tồn thiết bị máy móc, thậm chí còn mạo hiểm vượt biển sang Macau, Bách Đảo thành, Hương Sơn tìm lương thực dự trữ, tìm nguyên liệu công nghiệp. Những điều bọn ta làm, chỉ là vì để chúng ta có thể cầm cự lâu hơn, giúp chúng ta vượt qua khó khăn này. Vì ta tin rồi một ngày con người cũng sẽ tìm ra biện pháp phản kích, dù là khoa học hay là năng sĩ, rồi một ngày chúng ta cũng có thể phản kích! Ta đến chết cũng không hoài nghi điểm này!”

Vũ Phương Hầu lắc đầu cắt ngang: “Những quan niệm của ngươi chỉ xuất hiện sau khi lượng lớn trùng tử xuất hiện. Trên thực té, đây là cuộc chiến tranh không đối xứng thông tin. Trong màn đêm vô tận này, chúng ta căn bản không ngờ được từ đâu chui ra ba nhiêu con trùng tử này mà triệt để bao vây chúng ta. Chúng ta căn bản không hiểu rõ đối phương, hoàn toàn là nhắm mắt tác chiến!”

Hoắc Gia Sơn thở dài, trên việc này cả hai người đều đã tranh cãi quá nhiều, không ai có thể thuyết phục được ai, và cũng không có cách nào cứu vãn được, vì thế lão cũng thôi không bàn cãi, nói thẳng vào vấn đề hôm nay: “Ngoài ra, ta trước giờ chưa hề phủ nhận cống hiến của Kha tiểu thư với bổn thành, nhưng không thể vì cống hiến trước mắt của cô thì có thể bỏ qua tất cả sai lầm ôc đã phạm. Công là công, lỗi là lỗi, có điều về điểm này, ta cũng có thể lý giải. Vì trước đây do chế độ hai bên chúng ta khác nhau, cho nên thế giới quan cũng khác, cần thời gian để thích nghi.”

“Điều ta muốn noi là, ta cũng cảm thấy Kha tiểu thư vẫn chưa hoàn toàn bị Khiếu Vân Chi Cung nô dịch, cô vẫn có ý thức tự chủ. Trong tình thế bây giờ, cô vẫn cón nghĩ ra cách bức bách ta hạ lệnh giết tận diệt gốc. Điều này lại nói rõ một điều, nếu Kha tiểu thư có thể phát giác ra con trùng tử nào đấy uy hiếp đến quyền thao túng cây cung của cô mà đủ tỉnh táo để tiêu diệt họ, vậy cung đã thao túng và nô dịch cô thế nào?”

“Lẽ nào cây cung đã ám chỉ cô hãy giết ‘tên uy hiếp’ đó ư? Hay chính cô muốn thế?”

Vũ Phương Hầu lại lập tức cắt đứt lời hắn nói: “Ta không muốn thảo luận đến bản tính của Kha Tiêm Nhi, ta đã nhìn cô lớn lên, cô cũng giống như cháu gái ta, và còn cống hiến của cô cho mọi ngươi, ta có quyền tin tưởng cô…”

Hoắc Gia Sơn bất ngời phán: “Vũ tướng quân, ta hiểu tâm trạng ông, ông và Kha tiên sinh là sinh tử chi giao. Đây là tình cảm đáng trân trọng, nhưng ta chỉ khỉnh cầu ngài có thể dùng thân phận trưởng bối của mình cố hạn chế lại hành động ngày càng quá đà của cô. Ông cũng thừa nhận cô đang thay đổi, và cũng thừa nhận lúc ấy cô ấy đã quá nông nỗi,nên ta nghĩ chỉ có ông mới có thể kiềm cô lại, đừng để cô ấy từ công thần của chúng ta trong một chóc trở thành tội nhân. Việc như thế, trong lịch sử không thiếu..”

Mặt Vũ tướng quân bỗng chốc lạnh lại, lặng im. Cả phòng hội nghị bỗng chốc lại rơi vào bầu không khí lạnh băng.

“Các vị lãnh đạo, có thể cho phép ta được phát biểu ý kiến…” Một giọng nói yếu ớt nhưng bình tĩnh vô cùng phá tan sự yên lặng đáng sợ trong phòng.

Hoắc Gia Sơn khẽ gật đầu tỏ ý cho cậu cứ tự nhiên. Đây là một vị “quân sư” kì diệu của tông bộ. Tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng đã nhiều lần đưa ra ý kiến chí mạng, cả kế hoạch phòng ngự và đường cùng rút lui cũng do cậu đặt ra. Cả buổi họp này cậu chưa hề có ý kiến gì, không hiểu vì sao giờ phút này cậu lại lên tiếng.

Một cậu thanh niên sắc mặt trắng bệch ho khụ một tiếng, cùng với một ít máu tươi trên miệng, cậu như cố gắng hết sức mình để nói: “Căn cứ theo tài liệu, tình báo và tường thuật của các vị; ta chỉ muốn đưa cách nghĩ của cá nhân, hi vọng trong lúc ta nói, các vị lãnh đạo đừng cắt ngang.”

“Từ hồ sơ tư liệu có được, điểm khởi điểm sự việc là ở khu Đông bắc Cảng Thành, vì một lần lỗ của bộ phận kỹ thuật đã sơ xuất để bảy trùng tử từ lòng đất chui ra. Cộng thêm sự tổ hợp kỳ quái của bảy con trùng tử, căn bản có thể phán đoán bọn chúng không phải có âm mưu đột nhập Cảng Thanh, mà chỉ là vô tình. Điều này chắc các vị đều biết rõ, không cần phải chứng minh thêm. Vậy câu hỏi đầu tiên là, bảy con trùng tử này, từ đâu đến? Và muốn đi đâu?”

“”Không có bất kỳ thông tin trực tiếp giúp chúng ta hiểu được điều này, nhưng theo chi tiết nhiều việc có thể giúp chúng ta có căn cứ suy đoán. Bọn chúng sau khi lỡ chân đi vào Cảng Thành không lập tức cho Thanh Giáp trùng bay ra ngoài cầu cứu, cũng không công kích bất kỳ nhân loại nào mà lập tức yêu cầu đàm phán. Mục đích chỉ là muốn rời khỏi Cảng Thành.”

“Cho nên ta dám đoan chắc rằng bọn chúng không đến từ khu dịch thể phía Bắc, mà là từ một nơi khác. Cụ thể ta chỉ có thể đoán là từ phía đông bắc hơn so với khu rừng Bao Tử, thậm chí là từ địa phận Phúc tỉnh. Vì thế chúng có thể không biết được sự tồn tại của khu dịch thể đồng loại, chỉ hi vọng vào thủ đoạn đàm phán mà an toàn rút lui.”

“Và cũng vì thế, ta không đồng ý với cách nhìn của Viện khoa học. Ta cho rằng con trùng tử biết Hán tự ấy không chỉ là một con rối trí tuệ, mà ngược lại,nó là một thể trí tuệ độc lập, là thứ mà chúng ta chưa biết được.”

“Con trùng tử này có hai đặc tính chúng ta chưa từng gặp. Một là có thể viết Hán tự, và nghe hiểu tiếng người. Hai là lúc nó bỏ chạy đã sử dụng năng lực mà chúng ta chưa từng biết.”

“Và hơn nữa, bảy con trùng tử hầu như đều chịu chướng chỉ huy của nó.. Điều này có thể thấy rõ địa vị và thân hình Xích Giáp của hắn hoàn toàn không tương xứng trong chi tiết này. Lúc bảy con trùng tử lâm nguy đã mấy lần đẩy con Xích Giáp trùng này ra, chắc là hi vọng nó có thể an toàn trốn đến nơi an toàn. Việc này cũng phần nào nói rõ địa vị của nó.”

“”Nếu trí tưởng tượng con người của chúng ta có thể phát huy, điều này không khó suy đoán, phải chăng bọn chúng đã nuốt chửng quá nhiều não bộ của con người mà tiến hóa ra tư duy của nhân loại ư?

“Nếu thực sự như thế, chúng ta sẽ có thể lý giải vì sao Kha thuật chủ nhất thiết phải tiêu diệt nó cho kỳ được! Nếu ta đoán không lầm, chủ nhân thật sự của Khiếu Vân Chi Cung chắc đã bị con trùng tử này nuốt chửng, giữa họ đã sản sinh ra sự dung hợp nào đấy. Trong trùng có người, trong người có trùng.”

“Rốt cuộc bây giờ hắn là trùng tử hay con người, ta không đủ chứng cứ để rút ra suy luận, nhưng có thể chắc chăn một điều, ít nhất nó là một con trùng tử có tính người. Đấy có thể là một trong những lý do vì nó không làm hại đến dân lành.”

Chàng trai trẻ lại yếu ớt thở một hơi phào, tay dìu ghế cố gắng nói tiếp: “Tiếp theo sau việc giải quyết vấn đề chúng từ đâu đến là chúng sẽ đi về đâu. Từ báo cáo hiện trường của viện khoa học, sau khi bảy con trùng tử xuất hiện, xung quanh chúng ngoài sự dao động của Hỏa năng lượng còn phát hiện Mộc năng lượng, chỉ số Mộc năng lượng này thậm chí vượt xa tổng số năng lượng của bảy con trùng tử này! Nhưng hiện tại chúng ta chưa phát hiện bất kỳ vật thể liên quan đến Mộc năng lượng nên ta đoán bọn chúng rất có khả năng mang theo loại vật chất nào đấy. “

“Con Xích Giáp trùng trí tuệ kia không phải nói đang có nhiệm vụ trên mình? Ta nghĩ câu này hoàn toàn không phải giả. Từ tổ hợp của bảy con trùng tử bọn chúng, có con chuyên phi hành, con đào đất lấy năng lượng, có con có thể đào đất đào tẩu, và có con trí tuệ làm chỉ huy…Cộng lại, ngươi sẽ phát hiện, bọn chúng kỳ thực là một tiểu đội có phân công rõ ràng.Một tổ chức có chức năng đầy đủ này hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn cho một nhiệm vụ đường trường. Còn là nhiệm vụ gì, điều này không quan trọng, nó không phải trọng điểm.”

“Trọng điểm là khi chúng ta giết năm trong số bảy con trùng tử ấy và mang xác về, thông qua nghiên cứu của Kha tiểu thư lại không thấy có gì lạ. Nhưng con trùng tử có trí tuệ ấy lại dẫn đại quân đến đòi thi thể cho kỳ được. Từ ghi nhận giao chiến giữa hai bên, đây là một việc chưa từng có, nên ta có thể khẳng định, con Xích Giáp trùng trí tuệ ấy nhất định đã dùng biện pháp gì đó uy hiếp được trùng tử khu dịch thể phía bắc Cảng Thành, buộc chúng phải bỏ chiến trường đang thắng lợi, toàn quân bao vây Cảng Thành.”

“Rất có thể liên quan đến Mộc năng lượng kia, chỉ là do chúng ta không biết được. Tóm lại tiểu điểm tất cả những việc này chính là ở con trùng tử có trí tuệ này!”

Lương Hưng Đống tán đồng đáp: “Phân tích rất đúng, vậy theo cục diện trước mặt, ngươi có kiến nghị gì?”

Cậu thanh niên bỗng dưng ho sặc sục, chỉ một chốc đã máu tươi đầy miệng: “Ta có hai đề nghị có thể cho mọi người tham khảo.”

Lương Hưng Đống định đưa tay ra đỡ nhưng lại không biết lo ngại gì, lão lại rút tay về nói: “Cần nghỉ ngơi không…”

Chàng trai trẻ lắc lắc đầu rút từ trong túi ra mảnh khăn tinh tế chùi đi máu vẫn vây bên môi: “Thứ nhất, tập trung toàn bộ lực lượng Cảng Thành truy tiếp con trùng tử này và diệt khẩu, xóa đi khí tiết cuối cùng của chủ nhân đã chết đi của Khiếu Vân chi cung còn sót lại trên con trùng tử này, để thuật chủ Kha Tiêm có thể hoàn toàn khống chế cây cung này. Như vậy sức mạnh của cô không chừng sẽ có thể tiếp tục tăng lên trăm hay hàng trăm lần. Và Kha Tiêm có thể đơn thân độc cung giết vào khu dịch thể tuy tìm hang ổ Trùng tộc mà tiêu diệt, bình định nạn trùng tử Cảng Thành!”

“Nếu bước đầu thành công diệt trừ được con Xích Giáp trùng trí tuệ ấy. Như khả năng thành công của cách này giải quyết nguy cơ trước mắt của Cảng Thành ít nhất đạt trên mức 90%!”

Hoắc Gia Sơn nhíu mày hỏi: “Vậy cách thứ hai?”

Cậu nở nụ cười yếu ớt nói tiếp: “Thứ hai,trong chuẩn đoán của ta, tỉ lệ thành công chỉ có 1%!”

Lương Hưng Đống kinh ngạc: “Chỉ có 1%..” Nếu chỉ có 1% thì sao lại phải nói?

Ánh mắt lập lòe của cậu thanh niên nhìn có vẻ ma mị, cậu lại nói: “Đúng, chỉ có 1%, nhưng không phải chỉ cứu Cảng Thành, mà là cứu toàn thể nhân loại!”

Lương Gia Đóng thờ người buộc miệng: “Toàn nhân loại?”

Cậu thanh nhiên dốc sức lực gật đầu nói: “Đúng, toàn nhân loại! Con trùng tử kia đã phát sinh biến dị, sàn sinh nhân tính, nó đang cố gắng tiếp xúc với con người, và hơn nữa nó có một năng lực kỳ diệu. Đây là một cơ duyên. Có lẽ đây là một quá trình lâu dài, chúng ta có thể tiếp xúc với nó, không ngừng tỏ thiện ý với nó, và tìm hiểu về động cơ của Trùng tộc, tìm cơ hội hòa bình cho nhân loại và trùng tử. Nhưng khả năng thành công của việc này chỉ có 1%!”

Trong quá trình này, Cảng Thành có thể đã sớm bị trùng tử khu dịch thể san bằng, nhưng chỉ cần chúng ta gieo cấy cho chúng tư tưởng này, thì con ngươi ở nơi khác cũng sẽ có khả năng 1% cơ hội. Theo đà nó ngày càng phát triển, tương lai thành công sẽ ngày càng sáng ngời.

Lương Hưng Đống hít một hơi thật sâu, đảo mắt nhìn mấy vị lãnh đạo nơi đây, chàng trai trẻ một lời đã chỉ ra hai con đường cho Cảng Thành…một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Mọi người giơ tay biểu quyết vậy…”

Chàng trai trẻ nhắm tịt mắt đưa tay bám víu lấy bờ tường từ từ ra khỏi phòng họp.

Một lão già hơn sáu mươi vậy chạy đến gần cậu lo lắng rối: “Thiếu…thiếu gia, lại thổ huyết rồi ư…”

Trên bộ mặt yêu dị lộ rõ sự mỏi mệt: “Không sao, ta đã quen rồi!”

Ông lão quan tâm hỏi: “Cần nghĩ ngơi một lát không?”

Chàng trai trẻ dựa vào vai lão bước từng bước lâng lâng nhẹ tuênh ra khỏi tòa nhà tổng bộ, cậu yếu ớt nói: “Không cần, để Tiểu Lý lái xe đến, chú đỡ ta lên xe…”

Lão già vẫy vẫy tay gọi chiếc xe hơi nhỏ màu đen đến, ông cẩn thận đỡ cậu lên xe, chẳng mấy chốc xe đã biến mất khỏi tòa nhà tổng bộ.

“Thiếu gia, cậu nghĩ bọn chúng sẽ chọn đường nào?” Ông cụ nhường như cũng có phần lo lắng.

Cậu ngồi tựa vào lưng ghế mơ màng nhìn cái thế giới dưới ánh đèn xe, mông lung đáp: “Kỳ thực còn một cách khác là giao cây cung đó cho con trùng tử ấy, chú nghĩ kết quả sẽ thế nào?”

Ông lão hoảng hốt thốt lên: “Thiếu gia! Trùng tử có được Khiếu Vân Chi Cung, Cảng Thành làm sao còn đường sống…”

Cậu nở nụ cười tươi hoa trên môi đáp: “Chú Vương, chú không hiểu, thế giới này đã đổi thay, quy tắc cũng sẽ đổi thay, đấy là con đường sống tốt nhất cho Cảng Thành. Tất cả những người trong tòa nhà cũng giống chú, cách nghĩ vẫn dừng lại trong thời đại Dương Quang, bị hạn chế lại mà không cách thoát ra. Chú còn nhớ sự kiện đĩa bay nửa năm trước không. Bọn chúng đi khắp nơi chỉ để truy tìm một người tên Sở Vân Thăng. Sở Vân Thăng…Sở, môn nhân Sở Thuật, dùng kiếm, chú không thấy kỳ quái và trùng hợp ư?”

Ông lão rung rẩy hỏi: “Ý cậu là, người bị truy nã ấy là..là…”

Cậu thanh niên khẽ gật đầu nói: “Nếu đúng như ta đoán, người đàn ông họ Sở ấy mới thật sự là Sở Thuật chính thống! Cây cung kia, người nó tìm có thể chính là hắn…”

Ông lão không hiểu: “Không phải nói con trùng tử đó ư? Sao lại còn là hắn nữa…”

Bộ mặt trắng bệch của câu thanh niên cười bất lực: “Đấy chính là giới hạn trong cách nghĩ của mọi người, vì sao hắn lại không thể là trùng tử? Vì sao? Sở Thuật thần kỳ ấy thật khiến người ta say mê!”

Ông lão nghi hoặc: “Vậy, sao cậu không nói với bọn bộ trưởng?”

Cậu dùng tay mình quẹt quẹt cửa kiếng: “Ta và bọn họ cộng sự ba năm, ba năm nay ta hiểu thấu họ. Dù ta có nói, họ chưa chắc đã tin, và cũng không lựa chọn như vậy, họ… Thôi, hơn nữa nếu Tiêm Nhi biết được, cô ấy nhất định sẽ giết ta…”

Ông lão bất chợt lặng đi.

Cậu thở dài khe khẽ: “Tiêm Nhi tội nghiệp, cô không biết rằng Sở Thuật mới thật sự là của báu, một thứ kỳ diệu đến thế có trong tay mà cô không động lòng, không biết quý trọng. Đằng này lại bỏ gốc chỉ xin chút ngọn ngành, mê muội cây cung đó. Con người quả là loài động vật ngu xuẩn, càng không có được lại càng muốn có, càng thấy tốt nhất. Nhưng…ta há chẳng phải cũng thế ư?”

Ông lão vội vàng an ủi cậu: “Thiếu gia, cậu khác với cô ấy, cậu không phải nói vừa rồi tướng quân nói cô ấy bị cây cung kia nuốt chửng tâm trí ư?”

Chàng trai bất động như đang suy nghĩ một điều gì: “Trong lòng mỗi người đều có một con ác ma, hữu tín tắc cấm chi, vô tín tắc túng chi, há phải do cung?”

Ông lão nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia? Thiếu gia? Đến rồi…”

Cậu khẽ mở mắt: “Thuyền và lương thực đều đã chuẩn bị xong?”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Cậu lại nhắm tịt mắt lại nói: “Chuẩn bị đi thôi, men theo bờ biển mà đi. Ta đã chuẩn bị rất nhiều món đồ của Sở Thuật, chắc không có nguy hiểm gì. Chỉ tiếc là không thể chờ được xem kết quả tại nơi đây! Thật sự cũng muốn gặp mặt tên Sở Vân Thăng ấy một lần thử…Hi vọng người bán cung ở kinh thành kia không làm ta thất vọng. Ôi, Sở Thuật kỳ diệu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.