Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 43: Q.1 - Chương 43: Tham chiến






Tiễn Đức Đa trước kia là một gã sinh viên bình thường của đại học Đông Thân, lấy năng lực có thể giết chết ba Xích Giáp Trùng, có được ba ngạch trên xe buýt số 1, hơn nữa còn là tổ trưởng tiểu tổ 5 chiếm được ủy nhiệm của đội trưởng Chung Nam.

Ở thời đại dương quang, gã cũng không phải loại nam sinh được con gái hoan nghênh lắm, bây giờ ngược lại thành Vương lão ngũ hoa thơm cỏ lạ truy đuổi.

Tiễn Đức Đa đắc ý khoe với Dư Tiểu Hải rằng năm đó hệ bọn họ chẳng thèm ngó tới gã như thế nào, bây giờ lại quấn lấy gã ra sao, nói nước miếng văng tung tóe đến nổi khiến Dư Tiểu Hải động tâm, vì vậy Tiễn Đức Đa vỗ ngực luôn miệng cam đoan nhất định cho Dư Tiểu Hải xem xét một cô nàng cực phẩm.

Sở Vân Thăng lúc tống Lâm Thủy Dao vào xe buýt số 1, Lâm Thủy Dao nói cho hắn biết, lúc còn ở thời đại dương quang, nàng được mời tham gia một hoạt động, liền ngủ lại ở khách sạn năm sao chỗ Sở Vân Thăng cứu Dư Tiểu Hải kia.

Sau khi trùng tử xuất hiện, các nàng ở dưới sự bảo vệ một nhánh binh lực của quân đội cố gắng rút lui đến đại doanh bộ chỉ huy, trên đường bị số đông trùng tử tập kích, người đại diện thậm chí người trợ lý của nàng cũng không may gặp nạn, cuối cùng người còn sống sót không thể không quay trở về khách sạn, về sau, cũng chính là sau khi Sở Vân Thăng tới, lần đó cuối cùng kéo nàng thoát khỏi đám người hỗn loạn, nàng vốn cho là mình chạy trời không khỏi nắng, kết quả không hiểu thế nào lại bị một người kéo chạy, chuyện sau đó nữa thì Sở Vân Thăng đã biết.

Sở Vân Thăng không biết nàng huyên thuyên những lời này để biểu đạt cái gì, hắn với gốc gác của Lâm Thủy Dao cũng không rõ bao nhiêu. Hắn đoán Lâm Thủy Dao là sau khi tạm thời đạt được cảm giác an toàn, trên tâm lý vội vàng cần một loại phát tiết thổ lộ hết những chuyện đã trải qua, có điều hắn cũng không phải là chuyên gia tâm lý, không có ý định an ủi gì với tâm lý Lâm Thủy Dao, trong thói đời xấu xa này có thể an ủi tốt tâm lý của mình, cũng đã là một kỳ tích rồi! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sắp xếp xong cho Lâm Thủy Dao, Sở Vân Thăng trở lại xe tải, cũng không quản sự bất tiện của chiến giáp, ngồi yên lặng ở trên xe, tận dụng chút thời gian này hấp thu nguyên khí trời đất. Bọn Tần Hằng lúc này cũng không dám lại gần quấy rầy hắn.

Tiểu tổ 5 vốn có hai người, một người là tổ trưởng Tiễn Đức Đa và một tổ viên là cô nàng Chu Đình Vận. Hai người Tiễn Đức Đa và Dư Tiểu Hải trao đổi ăn nhịp với nhau, khiến cho Chu Đình Vận không vui, nhưng nàng chỉ là một tổ viên, hơn nữa còn vừa mới thức tỉnh không lâu, chiến sĩ thức tỉnh chỉ có thể giết một con trùng tử, địa vị cũng không cao, cho nên mặc dù không vui, nhưng cũng không dám nói gì.

Nàng vốn muốn cùng người đàn ông một kiếm trong nháy mắt chặt đứt vỏ Xích Giáp Trùng, mặc khôi giáp cổ đại giống như thùng sắt kia trao đổi một chút tâm đắc về phương diện thức tỉnh, nhưng lại chỉ thấy người đàn ông này sau khi trở về, luôn nhắm mắt ngồi im lặng ở một bên, không có chút ý nói chuyện.

Thời gian ở trong bầu không khí này từ từ trôi đi.

Nửa ngày sau, Sở Vân Thăng đột nhiên mở mắt, bật lên cảnh giác, tiếp đó những người khác cũng khẩn trương một trận.

Là mùi máu tươi, mùi máu tươi nồng nặc!

Có điều cái này cũng không quan trọng, quan trọng là mùi máu tươi này là từ phía trước bay tới, mà không phải từ phía sau, cái này cũng chứng minh rõ rằng: Phía trước đã xảy ra chuyện! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng lập tức rút kiếm Thiên Ích ra, bất cứ lúc nào hắn đều luôn cảnh giác, không dám có chút chủ quan nào.

Bảo kiếm đỏ đậm mà sắc nhọn, khiến cho một số người trên xe tải xôn xao, rất nhiều đội viên đối với kiếm thế không thể ngăn cản trước đó không lâu vẫn còn sợ hãi trong lòng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng bất chấp người khác nghĩ gì, nhẹ nhàng nhảy lên, rơi trên mui xe, kéo dụng cụ nhìn ban đêm xuống, cẩn thận lục soát tình huống phía trước, hắn muốn biết nơi phát ra nguy hiểm và cường độ trước tiên.

Có điều dụng cụ nhìn ban đêm của hắn lại nhìn không tới chỗ quá xa, khắp nơi đều là đám người hỗn loạn, liếc mắt nhìn lại ngoại trừ đầu người, vẫn chỉ là đầu người!

Ngay khi hắn có chút lo lắng, phía trước đột nhiên bắn đạn tín hiệu ra, tuy chỉ có một, nhưng ở trên bầu trời tăm tối, lại có vẻ hết sức chói mắt.

Tiễn Đức Đa lúc này sờ cằm, nói một câu: "Các anh chị em chuẩn bị lên, đội trưởng bắn tín hiệu!"

Xe tải đã không còn ưu thế cơ động như trước, bị mắc kẹt giữa bầy người.

Trương Tự Thành an bài hành động lần này chính là người mới gia nhập của tổ 4 và tổ 5, tổng cộng có chín người, ở dưới sự dẫn đầu của hai vị tổ trưởng, đều nhảy xuống xe tải, đám người tự động vì bọn họ phân ra một con đường nhỏ miễn cưỡng có thể đi qua.

Sở Vân Thăng biết năng lượng ám trong cơ thể Dư Tiểu Hải khôi phục chưa nhiều, gã gần như chỉ toàn dựa vào thân thể tự động khôi phục, chậm hơn Sở Vân Thăng rất nhiều, có điều Trương Tự Thành nói đã báo cáo tính huống Dư Tiểu Hải, sẽ căn cứ tình huống của gã nghiên cứu ra một phương thức rèn luyện năng lực thích hợp với gã.

Dư Tiểu Hải tự đánh giá một chút, bây giờ đại khái chỉ có thể ra mũi tên hàn băng một nửa uy lực, Tiễn Đức Đa sau khi biết được, cũng không có ý cậy mạnh, vẫn mang gã theo như cũ.

Càng tới phía trước, tiếng súng càng dày đặc, tiếng kêu thảm thiết của người khác lại càng thê lương.

Rất nhiều người lộn xộn bất an mà chạy về phía sau, tạo thành chướng ngại rất lớn cho việc đội hộ vệ thức tỉnh đi tới.

Đợi đến khi chín người bọn họ khó khăn chen tới vị trí tiền tuyến, Chung Nam vừa mới công kích xong một con Xích Giáp Trùng, thấy bọn họ, nóng lòng nói: "Sao bây giờ mới tới?"

Tổ trưởng Khương Nghiệp của tổ 4 buồn bực nói: "Đội trưởng, cái này cũng không nên trách chúng tôi, xe tải không thể chạy được, mọi người tuôn về phía sau, chúng tôi cũng phải liều mạng mới chen tới được!"

Sắc mặt Chung Nam có vẻ có chút không tốt, có thể là vì vừa rồi chiến đấu quá mức kịch liệt, mệt mỏi nói: "Tổ 4 tổ 5 các người, một nửa đều là những bạn mới gia nhập, nhớ kỹ chỉ cần loại bỏ phòng ngự, còn lại giao cho bộ đội, còn mười hai con trùng tử, các người tranh thủ đi!"

Mặc dù Khương Nghiệp vì buồn bực mà mở miệng cãi lại, nhưng lời đội trưởng nói cũng không dám chậm trễ, bởi vì trùng tử cơ hồ đã phá tan phòng tuyến quân lính.

Trên mặt đất chảy đầy máu tươi, dẫm trên chân cũng cảm thấy dinh dính!

Xung quanh nằm thi thể cả trai lẫn gái ngổn ngang, có học sinh trường học, cũng có trẻ em. Có thân thể bị bẻ gãy, có thân thể bị thọc một lỗ lớn, nội tạng đều chảy trên đất, cũng may Sở Vân Thăng đã nhìn quen những cảnh này, mặc dù máu tanh thê thảm, nhưng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến ý chí chiến đấu của hắn.

Tiễn Đức Đa ở thời khắc cuối cùng bổ sung một câu: "Các người phải chú ý đạn, bị bắn trúng một hai viên còn có thể giữ được mạng chứ bị súng máy hạng nặng bắn phá liên tục thì liền toi đấy, à, cũng quên làm cho các anh áo chống đạn! Hai người các anh tự chú ý!"

Sở Vân Thăng tất nhiên không cần áo chống đạn gì, mà lục giáp phù của Dư Tiểu Hải cũng có thể chống đạn thường, huống chi hắn còn có chiến giáp hộ thân, thấy thi thể bốn năm Xích Giáp Trùng đã bị đánh gục trên mặt đất, Sở Vân Thăng lập tức nhảy lên, lướt qua xe, phóng về phía trùng từ hung dữ, hắn phải nhanh chóng hợp tác với những người khác giết sạch những trùng tử này, nếu không thời gian lâu, nguyên khí trong thi thể những trùng tử này sẽ ít đi không ít!

Khi trước mặt hắn xuất hiện ba tên lính, đang dùng súng tự động trong tay điên cuồng bắn về trùng tử, trong đó một tên binh lính giết đỏ cả mắt rồi, kéo một quả lựu đạn, liền điên cuồng gào thét nói: "Cường Tử các người rút lui trước đi, bố mày liều mạng với chúng nó!"

Sở Vân Thăng không kịp ngăn cản, gã đã dùng phương thức tự sát mà phóng về phía Xích Giáp Trùng không còn chống đỡ được nữa, một đầu đâm vào dao trên cẳng trùng tử, bị mắc trên cẳng trùng tử máu chảy đầm đìa, tên lính nhe răng cười nói: "Tổ tông nhà mày! Đi chết đi!", người lại ra sức ôm cẳng của trùng tử di động từng bước về phía trước, dao ở cẳng của trùng tử lôi ruột của gã, lại khoét ra một mảng lớn!

Tên lính đem tay trái cầm lựu đạn, liều lĩnh nhét vào trong miệng đang mở ra của trùng tử, thậm chí bị cắn gãy xương, cũng điên cuồng nhét vào trong miệng nó không ngừng!

ẦM!

Một tiếng vang thật lớn, trùng tử tuy có phòng ngự cường hãn, mà vẫn mất toàn bộ cằm, nó đau đớn không thôi, đang định phát tiết phẫn nộ vì bị thương lên người hai gã lính còn lại.

Lúc này, Sở Vân Thăng đã giơ cao kiếm đánh úp tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.