Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 56: Q.1 - Chương 56: Thành Phố Sương Mù






Năm con quái vật, không ngờ lại có bốn con đánh về phía sở vân thăng, một con thì đánh về phía Diêu Phi, mà đến khi sở vân thăng phá nát con “Bố” cuốn lấy hắn, thì Diêu Phi cũng đã chém chết con quái kia.

Sở vân thăng cố kìm nén việc kiểm tra xem mình có bị thương không, hắn nhanh chóng kéo Diêu Phi ra vào góc khuất, còn phía trước lúc này đã xuất hiện hơn một trăm con mắt đỏ rực, đó chính là hơn một trăm con quái vật ghê tởm kia!

Loài quái vật này tuy lực phòng thủ không mạnh, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, nếu người bị nó tóm được, lập tức nó sẽ phun ra khí độc, con ngừơi hít phải sẽ dần bị khó thở. Sở Vân Thăng sở dĩ không làm sao chính là do công của Lục Giáp Phù, nếu không có phù giúp đỡ, có lẽ quái vật đã tiêm được thứ gì đó vào cơ thể hắn rồi!

Mà bị trên một trăm con quái này bao vây, điều này có nghĩa là gì? Chỉ sợ là Sở Vân Thăng bị bao vây cũng khó tránh khỏi bị biến thành vũng máu mà chết thôi! Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy lạnh người rồi, vì thế đành nhanh chóng trốn đi, không dám có chút lộn xộn.

Cũng may đội ngủ của Đỗ đội trưởng đã thu hút đám quái này rồi, nhưng Sở Vân Thăng vẫn không dám ló đầu ra nhìn, tuy vậy những tiếng súng nỏ như mưa và tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tiếp vang lên.

Không biết đinh nhan có gặp nguy hiểm hay không? Sở Vân Thăng nghĩ chỉ cần hắn không rời khỏi đội, Lục Giáp Phù sẽ cứu hắn được một mạng.

Âm thanh dần dần rời xa, lúc này Sở Vân Thăng và Diêu Phi mới duỗi lưng, lo đầu ra quan sát xung quanh, sau khi đã xác định không còn con mắt đỏ nào nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sở Vân Thăng lúc này cũng không thèm cố kỵ Diêu Phi ở bên cạnh nữa, hắn dùng vật nạp phù thu mấy các xác của đám quái vật vào, chuẩn bị lúc nào có thời gian thì sẽ nghiên cứu sau, càng hiểu rõ đám quái này, tỉ lệ sống sót sẽ càng cao hơn.

Diêu Phi nhìn thi thể đám quái vật trên mặt đất cứ thế biến mất, mồm hắn há rõ to, tuy muốn hỏi Sở Vân Thăng nhưng lại không dám mở mồm, dáng vẻ trông rất khó chịu.

Sở Vân Thăng cũng không muốn giải thích, vì có một số việc càng nói sẽ càng loạn, thế nên hắn chỉ vừa thu xác quái vừa mở đường, lén lút theo sau quân đội.

Trên đường thỉnh thoảng lại gặp thi thể quái vật, tất cả đều được thu vào vật nạp phù.

Ngòai thi thể quái vật ra, còn có mấy xác binh lính chỉ còn lại một nửa, xem ra Đỗ đội trưởng cũng tổn thất không nhỏ.

Những xác chết này có người mặc quân trang, có người mặc quần áo bình dân, rất dễ dàng phân biệt được.

Cũng may là không thấy thi thể của đinh nhan, điều này khiến Sở Vân Thăng và Diêu Phi an tâm hơn nhiều. Hai người không dám lại gần quá, mà đội ngũ của Đỗ đội trưởng sau khi huyết chiến với đám quái vật kinh khủng kia thì lúc này cũng đã đi vào sâu trong sương mù, Sở Vân Thăng cũng không nhìn thấy được nữa, hắn chỉ đi theo phương hướng đại khái, hơn nữa còn cố gắng tìm kiếm ký hiệu đinh nhan tạo ra.

Đến lần thứ hai nhìn thấy đội ngủ của Đỗ đội trưởng, Sở Vân Thăng liền kinh ngạc phát hiện ra, hắn và Đỗ đội trưởng đều đã lạc đường!

Cái khu rừng kỳ quái này, càng đi vào trong thì sương mù càng dày đặc, tuy rằng cây cối thực vật đều có phát ra ánh sáng, vì thế tuy không đến mức quá u ám, nhưng vì sương mù quá dày đặc nên phương hướng căn bản là không thể nhận ra được.

Vốn thành phố này đường phố rất nhiều, lúc này đám người đang đứng ở trước một tòa nhà lớn có vẻ như bị cô lập trong biển sương mù, Sở Vân Thăng dù đã chuẩn bị bản đồ của thành phố này khi còn ở ‘thời đại dương quang’ nhưng mà giờ căn bản là không thể nhận ra hướng được nữa.

Trong đầu Sở Vân Thăng bắt đầu thấy hoảng, nếu như là ở Thân Thành, hắn còn có thể dựa vào kiến trúc quen thuộc mà nhận ra phương hướng, nhưng mà hiện giờ ở một thành phố xa lạ thế này, hắn làm sao nhận ra được? Hơn nữa vừa rồi hắn cũng không tỉ mỉ ghi lại lộ tuyến đã đi vì lúc nào cũng phải đề phòng đám quái vật có thể ẩn nấp ở xung quanh.

Đỗ đội trưởng đang ở phía trước hắn chắc cũng đang gặp vấn đề tương tự, vì thế hiện tại đoàn quân đã dừng lại, không biết là có phải đang nghĩ đối sách hay không.

Diêu Phi nhìn địa đồ mà Sở Vân Thăng cho hắn, dùng bút ghi chú một kiến trúc gần đây tên là: Ngân Hàng Công Thương, sau đó đưa ra kiến nghị: “Sở ca, tôi thấy chúng ta vẫn nên tìm một người dân bản xứ, vừa rồi di chuyển qua tôi cũng thấy không ít người dân đang trốn trong các tòa nhà đấy sao?”

Điểm này Sở Vân Thăng cũng đã nghĩ qua, chỉ là hắn thấy đội ngũ của Đỗ đội trưởng vốn là vương bài bộ đội, không ngờ đến cả đường mà họ cũng bị lạc, hơn nữa trên xe thiết giáp của họ còn có một bộ phận các nhà khoa học, lẽ nào không có tác dụng sao?

Nhưng sự thật đã chứng mình, đội ngũ của Đỗ đội trưởng đã bị lạc đường, hơn nữa so với Sở Vân Thăng thì họ còn sốt ruột hơn.

Lúc này Diêu Phi vừa nói xong, trong lòng Sở Vân Thăng lại đột nhiên kinh ngạc, thường thì mỗi khi có quân đội đi qua, dân chúng thường là sẽ ùn ùn lao ra, đi theo sau quân đội, thế mà hiện giờ hắn và Đỗ đội trưởng đã đi qua đến vài vòng rồi, nhưng ngay cả quỷ cũng chưa thấy ra một mạng nào cả!

Nhưng rõ ràng là bên trong các tòa nhà có người mà, chuyện này là sao?

Trong đầu Sở Vân Thăng đang loạn như có ma, cái thành phố đầy sương mù này, so với thành phố đầy các loài bò sát kinh khủng còn quỷ dị hơn nhiều.

Xem ra thực cần phải tìm một người dân địa phương hỏi thăm một chút! Mà hai người vốn đi theo sau đám người Đỗ đội trưởng, lúc này bụng đã đói run rồi, vừa lúc nên tìm một chỗ để ăn cái gì đó, có đinh nhan ở đội kia rồi, cũng không cần lo lắng đám quân đội đi đâu không rõ.

Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đi đến một góc quẹo, tìm một quán cà phê, sau đó cẩn thận vô cùng dùng Thiên Ích Kiếm nhẹ nhàng mở cửa, sau đó mới đi vào.

Bên trong quán cà phê không có chút hỗn loạn nào, chỉ là bên trên vách tường có một sợi dây leo khổng lồ bám vào, hơn nữa còn có một chút ánh sáng, thế nên quán cà phê cũng không quá u ám.

Sở Vân Thăng kiểm tra cẩn thận cả lầu lên lẫn lầu dưới, sau khi xác định không có nguy hiểm gì mới cùng Diêu Phi ngồi xuống một góc, rồi lấy ra hai phần thức ăn.

Diêu Phi vừa cười vừa nói: “Tôi đã lâu rồi không được ăn phong phú thế này.”

Sở Vân Thăng ngửa đầu uống xong một chai nước, sau đó phân phó: “Cậu ăn xong thì ngủ đi một chút, sau đó đến tôi, nửa giờ sau, chúng ta sẽ đi, tìm người hỏi tình huống xem sao.”

Diêu Phi gật đầu nói: “Anh vừa nói xong tôi cũng thấy có chút mệt mỏi rồi.”

Hai người sau đó hàn huyên thêm vào câu, rồi Diêu Phi nhắm mắt dựa vào salon mơ màng ngủ một chút.

Sở Vân Thăng ngồi yên một lúc, hắn thấy có chút buồn chán, cũng không có tâm trạng nào luyện khí, vì thế hắn liền nghĩ kỹ lại cảm giác lúc hắn công kích đám quái vật mắt đỏ kia, hình như lúc đó nguyên khí phòng ngự của Lục Giáp Phù có bị chút hư hao!

Vừa nghĩ vậy, Sở Vân Thăng liền ngồi thẳng dậy, kiểm tra lại trạng thái của Lục Giáp Phù, quả nhiên là nguyên khí bị tiêu hao rất nhiều, lớn hơn hẳn trình độ tiêu hao bình thường!

Điều này có thể nói rõ rằng khí độc cổ quái kia của đám quái mắt đổ có tác dụng phá hủy nguyên khí bảo vệ!

Sở vân thăng nghĩ kỹ lại từ lúc hắn đi theo đoàn của Đỗ đội trưởng, không phải là không gặp được bọ cánh cứng đỏ, mà ngược lại, hắn còn gặp rất nhiều xác của bọ cánh cứng đỏ đã chết từ lâu. Sở Vân Thăng đã giữ lại rất nhiều thi thể, chuẩn bị lần sau luyện giáp thì sử dụng.

Hắn một lần nữa đem thi thể bọ cánh cứng đỏ này ra nghiên cứu tỉ mỉ một lần, trạng thái chết của đám bọ này không phải do hỏa năng hay băng năng của nhân loại gây ra, đại đa số đều không có đầu, thân thể cũng bị hòa tan rất nhiều, hơn nữa xung quanh con có rất nhiều thi thể của quái vật mặt đỏ, chẳng lẽ là quái vật mắt đổ vây công đám bọ cánh cứng đỏ?

Suy luận như thế, khí độc của đám quái mắt đỏ không phải là có thể phá phòng ngực của đám bọ cánh cứng đỏ sao?

Trái tim của Sở Vân Thăng không nhịn được mà nhảy lên, hắn sở dĩ không đối kháng được với số lượng lớn bọ cánh cứng đỏ và xúc tua chủ yếu chính là vì năng lực phòng ngự của chúng quá mạnh!

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức muốn lấy ngay thi thể đám quái vừa rồi ra, chuẩn bị làm thí nghiệm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.