Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Thời khắc sinh tử.






Ở đầu đường kịch chiến chính là ba đầu quái vật màu đỏ như lửa, phỏng chừng giống như những gì chuyên gia Lâu Thượng đã nói. Quân đội đặt tên cho loại quái vật này là Xích Giáp Trùng, nó thuộc về một loài côn trùng, có năng lực phòng ngự cực mạnh, năng lực công kích của nó cũng cực mạnh, nướt bọt lại có tính ăn mòn rất cao! ,

Cũng may ở đầu đường có xe tăng cùng xe thiết giáp, sau khi phải trả giá rất thảm trọng, tựa hồ quân đội đã đánh chết ba đầu Xích Giáp Trùng, nhưng không có tiếng hô của thắng lợi, cũng không có tiếng kêu thê thảm, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, khẩu phần lương thực của tiểu khu cũng giảm xuống nhanh chóng, chuyên gia Lâu Thượng lo lắng nói cho Sở Vân Thăng biết, bởi vì phần lớn các nơi đều bị Xích Giáp Trùng tập kích, nên việc vận chuyển vật liệu đã không còn an toàn như lúc trước.

Thậm chí sợ rằng cuối cùng quân đội sẽ vứt bỏ nơi này, nghe nói các vùng xung quanh cũng không ngừng bị loại bọ cánh cứng này tấn công, số lượng càng ngày càng nhiều, quân đội đã khống thể khống chế nổi nữa.

Chuyên gia Ô Nha Chủy đã nói rất đúng, ước chừng khoảng bảy tám ngày nữa, Xích Giáp Trùng sẽ thường xuyên xuất hiện ở các vùng phụ cận.

Thời đại hắc ám đã tới, hết thảy mọi người đều gọi thời đại còn mặt trời trước kia là thời đại dương quang, còn hiện tại được gọi là thời đại hắc ám.

Căn lầu ở phía sau tiểu khu của Sở Vân Thăng, dựa theo thời đại thái dương mà tính toán thì bây giờ hẳn là vào lúc đêm khuya. Có tiếng người kêu thảm thiết, tiếp theo đó là thành âm bén nhọn của Xích Giáp Trùng, loại chuyện này, khi trước, còn có quân đội tới đây xử lý, nhưng theo thời gian trôi qua, quân đội cũng không đến nữa.

Tiếng kêu của Xích Giáp Trùng thỉnh thoảng lại từ chung quanh truyền đến, nội thành rõ ràng đã không còn là chỗ an toàn, nguy cơ tứ phía. Ruột gan rối bời, Sở Vân Thăng không ngừng tu luyện hết đêm này qua đêm khác.

Sau đó không lâu, nhóm quân đội đầu tiên đã rút khỏi. Bộ đội nhanh chóng xuất hiện ở đầu đường, phần lớn đều dưới sự bảo vệ của xe tăng cùng xe thiết giáp, từng xe chuyên dụng của quân đội trải dài trên đường, chậm rãi di chuyển, nghe chuyên gia Lâu Thượng nói, thì mấy nhóm rút lui đầu tiên đều là các đại nhân vật, được bộ đội chủ lực bảo vệ, nhưng mà hắn cũng không biết cụ thể là rút lui đến địa phương nào, có lẽ quân đội còn có căn cứ nào đó tốt hơn.

Một tuần lễ sau, thức ăn đã không còn được phân phối đến quân nhân của tiểu khu, bộ đội duy trì trị an càng ngày càng ít, cục diện nhất thời trở nên, bà xã của chuyên gia Lâu Thượng thiếu chút nữa bị cường bạo ngay trước cửa, Sở Vân Thăng phải cầm súng uy hiếp mới có thể khống chế được ý độ của tên tráng hán hung hãn đó.

Chuyên gia của Lâu Thượng vô cùng cảm tạ Sở Vân Thăng, thuận tiện nói cho Sở Vân Thăng một bí mật, nghe nói ba ngày nữa, một nhóm bộ đội chủ chốt có trang bị hoàn mỹ sẽ bảo vệ người nhà của các nhân vật lớn rút lui, chuyên gia của Lâu Thượng bởi vì có chút nguyên nhân nên cũng nằm trong danh sách rút lui, mặc dù là cấp thấp nhất trong danh sách, nhưng hắn cũng cũng được ba danh ngạch, đáng tiếc nhà hắn có đúng ba người, nên không thể cấp cho Sở Vân Thăng một danh nghạch.

Sở Vân Thăng biết mình không có tư cách được quân đội chiếu cố. Nhưng ba ngày sau, hắn cứu được con gái một phú hộ nào đó, được họ báo đáp, nhờ vậy cùng với gia đình chuyên gia Lâu Thượng thu được tư cách rút lui có sự bảo vệ của quân đội.

Mặc dù Sở Vân Thăng tự nhận là đã cứu người nữ nhân kia nhưng đó cũng là cứu hắn, nhưng mà hắn không dám nói với người nào khác, dĩ nhiên cũng chưa chắc người khác tin tưởng, bất quá thoạt nhìn phú hộ này có chút lương tâm, nhưng mà Sở Vân Thăng cũng vứt bỏ đi ý nghĩ đi tìm giúp đỡ, dù sao giải thích có thể làm cho mình rước thêm phiền toái lớn.

Bất quá, Sở Vân Thăng thật không ngờ tới, vào ngày thứ ba thì hành động rút lui đã bị lộ ra rất nghiêm trọng, đến nỗi dưới sự bảo hộ của các loại xe cộ của quân đội trong đêm tối, cũng đã đi được một đoạn ngắn, liền đã bị rất đông dân chúng ngăn cản, họ cho là quân đội vứt bỏ bọn họ, đối với loại đãi ngộ không công bình này lòng đầy căm phẫn. Trên đường phố có rất nhiều người vây quanh, tâm tình kích động lên án công khai chính sách kì thị của quân đội.

Sở Vân Thăng không xuống lầu, hắn rất lo lắng chuyện Xích Giáp Trùng có thể tùy thời xuất hiện, hắn mở cửa sổ bằng sắt ra, lúc này mặt trước đoàn xe đã bị ngăn lại, chật như nêm cối, lúc nãy đoàn xe đã lái qua mấy con phố rồi, từ nhà hắn có thể nhìn thấy đoàn xe cộ đang bị ngăn cản, những quần chúng không có trong danh sách rút lui rất tức giận, thậm chí đã ném đồ vào quân đội, tỏ vẻ phản đối kịch liệt!

Nghe chuyên gia của Lâu Thượng nói, tổng bộ chỉ huy có mệnh lệnh, phàm là bất kỳ người nào làm trở ngại nhiệm vụ của quân đội, quân đội có quyền không cần hồi báo mà có thể nổ súng ngay tại chỗ, cái này gọi là dùng trọng hình trong thời loạn.

Bất quá khi quân đoàn 126 gặp phải vòng vây của mấy vạn quần chúng, thì không một chỉ huy nào dám hạ lệnh nổ súng, người quá nhiều, đều là dân chúng bình thường, ai cũng không dám hạ mệnh lệnh này, hắn liền báo cáo nhanh về tổng chỉ huy bộ.

Sở Vân Thăng nghe được thanh âm của một nam nhân từ xa truyền đến, thanh âm đó được trợ giúp bằng loa khuếch đại âm thanh, ở phía xa hô:

"Các đồng chí! Các đồng chí! Xin hãy nghe tôi nói! Tôi là chính ủy Tần Cương của quân đoàn 126, xin mọi người yên tâm, tổng bộ chỉ huy tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất kỳ đồng chí nào, kế hoạch rút lui của quân đội tuyệt đối bao gồm các vị ở bên trong, xin hãy tin tôi!"

...

"Ông…con mẹ nó…bậy bạ!"

"Nói càn! Các ông đi rồi, thì còn trở lại sao?"

"Bọn họ là người, còn chúng tôi không phải là người chắc? Các ông là quân đội của nhân dân hay là quân đội của vài người đó?"

...

Tâm tình quần chúng kích động, căn bản không thể di chuyển.

Tần Cương đề cao âm lượng la lớn:

"Các đồng chí! Ngàn vạn lần không nên bị những phần tử ngoài vòng pháp luật lừa gạt, quân đội tuyệt đối không vứt bỏ các vị, Tần Cương tôi nguyện ý lưu lại đến đợt rút lui cuối cùng, xin tin tưởng tôi, phần lớn quân đội còn đang ở tiền tuyến phòng ngự, chúng tôi cũng không phải là nhóm cuối, rút lui cần trật tự, nếu không sẽ dễ dàng gặp tập kích của quái thú, chúng ta phải bảo đảm tổn thất nhỏ nhất!"

...

"Đừng nghe tên khốn kiếp này nói càn!"

"Nếu như vậy, tại sao người có tiền lại được rút lui trước, còn chúng tôi thì phải rút lui sau?"

"Bây giờ, tiền cũng mất giá trị rồi, có tiền để làm cái gì, nó đã thành giấy vụn rồi!"

"Ngươi hiểu cái *** gì, người có tiền đều có bối cảnh lớn, họ đều quan hệ tốt hoặc là quan viên của chính phủ, loại quan hệ bám váy đàn bà này, dân chúng như chúng ta chỉ đáng là một JB thôi!"

"Bị sâu bọ ăn thịt cả đi, tao khinh!"

...

Tình thế dị thường hỗn loạn, đám người đó không có dấu hiệu tản đi, ngược lại càng tụ lại nhiều hơn, có một binh sĩ bởi vì khẩn trương cao độ, hướng súng lên trời nả một phát, nhất thời làm đoàn người bùng nổ.

...

"Giết người rồi!"

"Quân đội giết dân chúng rồi!"

"Liều mạng với bọn chúng!"

...

Tần Cương xoay người cả giận nó với bộ hạ: "Người nào nổ súng, lão tử bắn chết hắn!"

Binh sĩ nổ súng đã bị đám người bao phủ, đúng lúc những người đó chuẩn bị tấn công lên chiến xa, bỗng nhiên có người cao giọng thét to: "Côn trùng! Côn trùng! Mẹ nó, Quái vật !"

Một con, hai con, ba con, ít nhất có năm sáu chục con Xích Giáp Trùng màu đỏ như lửa, từ các vách tường của các công trình kiến trúc bên cạnh, đang cực nhanh bò đến!

Tất cả mọi người đều sợ choáng váng, mới vừa rồi đám người còn bạo động, bây giờ chỉ biết chạy trốn, hơn 50 con Xích Giáp Trùng, còn không chạy sao?

Dưới tình huống này, đoàn trưởng quân đoàn 126 liền lấy cái loa lớn tiếng quát:

"Chuẩn bị chiến đấu! tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3, tiểu đoàn 7, súng máy hạng nặng bắn phá, đạn hỏa tiễn chuẩn bị, hỏa pháo chuẩn bị! ... ..."

Thanh âm của súng máy hạng nặng rống giận, tiếng rít của đạn hỏa tiễn, cùng tiếng chen chúc giẫm đạp lên nhau của mọi người vang lên.

Xích Giáp Trùng dưới sự công kích mãnh liệt của hỏa lực, vẫn tiến tới như cũ, trừ vài con cá biệt bị đạn hỏa tiễn đánh trúng làm văng ra, những đầu quái vật khác dưới đả kích của súng máy, cũng chỉ tạo ra vài cái hố nhỏ trên giáp xáp của chúng, tổn thất của Xích Giáp Trùng không nhiều.

Bọn chúng như sát thần hung hăng lao vào mọi người, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Một đầu Xích Giáp Trùng rất linh mẫn, thoải mái tránh thoát tập kích của một hỏa tiễn, cùng hỏa pháo của xe tăng, liền xông vào trong trận xe quân đội, đứng ở trên một chiếc xe tăng, trong miệng phun ra một chất lỏng màu xanh biếc, mau chóng ăn mòn vỏ ngoài của xe tăng.

Đầu Xích Giáp Trùng này kêu lên một tiếng, trên người hồng quang đại bạo, chân trước giống như đại đao kìm chặt vỏ ngoài xe tăng, làm vỏ ngoài xe tăng bị vỡ ra, nó vươn đầu cắn chết một lính thiết giáp đang cầm súng lục liều mạng chống cự ở bên trong xe.

Sở Vân Thăng vô cùng bội phục ý chí chiến đấu của những chiến sĩ này, nếu như mình là tên lính thiết giáp đó, chắc là đã sớm chạy trốn.

Hít một hơi, hắn phải lập tức đem hàn binh nguyên phù mà hắn phải bỏ rất nhiều tiền ra mua từ ba tháng trước, phong ấn trên cường nỏ, căn cứ vào chú thích trên cổ thư, sau khi nỏ được cải tạo như vậy, có thể vận dụng nguyên khí của thiên địa, bắn ra uy lực khổng lồ, mang theo thuộc tính hàn băng, vừa vặn khắc chế Xích Giáp Trùng vốn thuộc tính hỏa.

Chẳng qua đáng tiếc là lúc ấy cũng không biết sẽ xuất hiện quái vật gì, lãng phí phần lớn nguyên khí chế luyện ra hàn băng khắc chế Xích Giáp Trùng, cho nên hai ngày này hắn mới hạn chế sử dụng hàn băng nguyên phù.

Hiện tại phải phong ấn hàn băng phù lên vũ khí, là bởi vì có ba con Xích Giáp Trùng đang chạy theo một đám người tiến sát đến tòa nhà số 8 của hắn!

Trừ phi cổ thư phát sáng lần nữa, nếu không ba đầu Xích Giáp Trùng đó nhất định đuổi theo đám người này!

Lúc nào cổ thư phát sáng, Sở Vân Thăng căn bản không biết, cũng không thể trông cậy vào nó được, chỉ có thể dựa vào mình.

Nếu đánh cận chiến với Xích Giáp Trùng, trừ phi cổ thư phát sáng lần nữa, nếu không tỉ lệ sống sót của Sở Vân Thăng chỉ là con số không!

Cho nên phải ngăn chặn nó, cung nỏ hiện đại là lựa chọn tốt nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.