“Vậy thì, giờ đây ngươi còn biết đường tới đó không? Ngoài trời bây giờ là một màn đen kịt!” Sở Vân Thăng hỏi, nếu chàng trai trẻ này biết đường, thì tốt hơn rất nhiều so với việc tự mình mò mẫm.
Chàng trai trẻ gật đầu nói: “Biết! Chúng tôi vốn có hơn 30 người, sau khi bị dính chặt ở đây, rất nhiều người đã đi đến đó thăm dò, mỗi lần như vậy đều vì bọn côn trùng mà phải quay về, đúng rồi, anh đến từ hướng nào thế?”
Sở Vân Thăng không ngại ngần nói: “Phía đông, nhưng tôi không thấy có côn trùng nào cả!”
Chàng trai trẻ nói: “Vừa rồi con mà anh giết chính là con bay ở phía đông, trước kia, chúng tôi đói không chịu được nữa, chuẩn bị xông qua từ phía đông con côn trùng, nhưng vẫn không được phải quay về, không ngờ con trùng đó đuổi theo, việc về sau thì anh biết rồi.”
Sở Vân Thăng gật đầu, thảo nào ở bên ngoài có xác chết, không chừng cũng là một trong những người này.
“Chàng trai trẻ, chúng ta giao dịch với nhau như thế này nhé, cậu dẫn đường cho tôi đến cầu nhỏ phía tây và siêu thị Hoa Liên phía nam, tôi làm xong việc, có thể hộ tống các người đi ra chỗ quân đội, thế nào?” Sở Vân Thăng cần chàng trai đó dẫn đường.
Chàng trai nghe thấy vậy, vui vẻ đáp: “Không có vấn đề gì, chỉ là Phỉ Phỉ chúng họ….” Qua việc Xích Giáp Trùng và Điêu Định Quốc, chàng trai dường như tin tưởng mù quáng vào thực lực của Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng nghĩ một lát, rồi nói: “Cứ để họ trốn ở trong tòa nhà trước mặt đã, chúng ta đi đến phía nam giải quyết hai con côn trùng đó, chỗ này dù sao thì cũng khá an toàn.”
Điêu Định Quốc ở trong phòng cũng đại khái nghe thấy Sở Vân Thăng và bọn họ sắp đi, vội vàng cầu xin Sở Vân Thăng mang hắn đi theo, tiếc rằng Sở Vân Thăng chẳng thèm đoái hoài.
Bên ngoài tòa nhà vẫn đen như hũ nút, thỉnh thoảng có chút ánh đèn từ xa hắt lại làm cho con người ta không đến nỗi đâm vào tường, Sở Vân Hưng dựa vào thuật nhìn bóng tối, dắt năm người nhanh chóng băng qua đường, để hai người đàn ông và hai người phụ nữ còn lại ở tầng ba đối diện.
Để biểu thị thành ý của mình, Sở Vân Thăng lấy ra ba chiếc bánh bao, nói: “Hai chiếc này, bốn người chia nhau nhé, chàng trai trẻ, chiếc này một mình cậu ăn, Sở Vân Thăng tôi mặc dù chẳng phải nhân vật lớn lao gì, nhưng nói lời là giữ lấy lời, chỉ cần cậu có thể giúp tôi, tôi nhất định sẽ hộ tống các người đến chỗ doanh trại quân đội.”
Sở Vân Thăng còn tiện thể nói đại danh của mình, nhưng giờ đây, mấy người này tất nhiên không hứng thú với điều đó.
Người đã nhịn đói rất lâu, giờ thấy chiếc bánh bao thơm ngon trước mặt, giống như một người đàn ông đói khát mấy chục năm gặp được một người phụ nữ không mặc gì vậy, những ánh mắt độc địa đó, làm cho người ta cảm thấy, nếu không phải vì sợ sức mạnh kinh khủng của Sở Vân Thăng, thì có lẽ đã rút súng ra bắn từ lâu rồi!
Điều làm Sở Vân Thăng ngạc nhiên là, chàng trai trẻ cầm chiếc bánh bao nhưng không ăn, mà cẩn thận nhét vào trong lòng, mặc dù Sở Vân Thăng có thể thấy rằng sự đói của chàng trai không hề ít hơn so với những người khác!
Chàng trai cất xong bánh bao, vui vẻ nói; “Sở đại ca, tôi là Trương Hàm, anh cứ gọi tôi là Tiểu Hàm là được rồi, chúng ta xuất phát bây giờ chứ?”
Sở Vân Thăng có chút khó hiểu nói: “Cậu không đói ư? Ăn đồ ăn trước đi rồi xuất phát chứ?”
Chàng trai vỗ vỗ chỗ cất bánh bao, rồi cười nói: “Để vào đây, là tôi đã no một nửa rồi!”
“Vậy thì tốt, đi thôi!” Sở Vân Thăng cũng chẳng muốn nhiều lời nữa, giờ đây việc tu luyện bảo mệnh là quan trọng hơn.
Có Trương Hàm dẫn đường, lại thêm máy nhìn ban đêm của Sở Vân Thăng, hai người đến siêu thị Hoa Liên rất nhanh.
Thông qua máy nhìn ban đêm, có thể nhìn rất rõ ràng một con Xích Giáp Trùng đang bay trên mặt đường, một con khác đang nằm yên trong siêu thị.
Sở Vân Thăng đột nhiên rung ngươi, thiên địa nguyên khí xung quanh dường như có chút xáo động, nhưng rất nhanh lại phục hồi bình thường, hắn kiểm tra một hồi lâu mà vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, nên không để ý đến điều đó, cơ hội tốt thế này không thể lãng phí được!
Ở một bên phòng có Trương Hàm, Sở Vân Thăng mò theo tường, rồi đứng lại ở góc tường, giơ cánh cung, nhắm thẳng vào con Xích Giáp Trùng đang bay đi bay lại.
Bắn!
Mũi tên vút đi, mũi tên bay trong không gian tạo ra những âm thanh như xé gió, giống một mũi tên tử thần đang nhằm thẳng vào Xích Giáp Trùng!
Xích Giáp Trùng cố gắng trong một thời gian tích tắc giữ lấy tính mạng, nó nhổ một bãi nước bọt về phía mũi tên đang lao đến.
Nhưng mũi tên của Sở Vân Thăng thật sự quá nhanh, dưới sự hỗ trợ của Nguyên Phù và nguyên khí, mũi tên băng xẻ đôi nước bọt của con Xích Giáp Trùng chỉ mới kịp nhổ ra một nửa.
Cả con Xích Giáp Trùng và đám nước bọt hoàn toàn bị đông cứng, thậm chí vẫn còn giữ trạng thái đang nhổ ra.
Chẳng lẽ năng lực đóng băng của mũi tên băng tăng lên rồi? Nhưng có điều, giờ không có thời gian để cho hắn nghĩ đến việc này nữa, trong siêu thị Hoa Liên còn một con nữa dường như không có động tĩnh gì, nhưng âm thanh vừa nãy đủ để làm nó nghe thấy.
Con súc sình giảo hoạt!
Nó không đi ra, mình chỉ có thể đi vào đó!
Dùng thanh kiếm dài nhanh chóng giải quyết con ở ngoài, sau đó thu dọn bùa Nạp Nguyên, giờ đây hắn chưa kịp dùng Nhiếp Nguyên Nguyên Phù để thu hồi nguyên khí, con ở trong đó, có thể xông ra giết hắn bất cứ lúc nào!
Nhưng, khi hắn cẩn thận vào trong siêu thị, trên máy nhìn ban đêm đột nhiên xuất hiện thêm một cái bóng, ồ không, hai cái!
Bên trong không ngờ có đến 3 con, giờ đây chúng đang bao vây hắn từ ba phía!
Sở Vân Thăng đột nhiên run người.
Ba con, với trình độ bắn tên của hắn, đã buộc hắn phải cận chiến với Xích Giáp Trùng!
Nhưng, giờ đây hắn không có bất cứ kĩ năng chiến đấu cận chiến nào hết, kỹ thuật chiến đấu của trường kiếm nhất định phải sau cảnh giới 2 nguyên thiên mới có thể hồi phục lại như lúc đầu.
Nếu nói là chỉ có một con, thì hắn còn có thể dùng lục giáp nguyên phù và trường kiếm để đối phó, giờ đây có ba con cùng tấn công, hắn dường như không còn phần thắng!
Bình tình, nhất định phải bình tĩnh!
Nhất định có cách!
Nhìn ba con côn trùng đang bước dần đến trong bóng tối, Sở Vân Thăng biết mình phải quyết định thật nhanh, lùi thêm nữa đã vào góc tường, không còn đường thoát!
Trước đến giờ chưa bao giờ Sở Vân Thăng bị ép vào đường cùng thế này, cuối cùng đã bộc phát ra một dục vọng cứu sinh, từng đợt âm thanh nhỏ tức tối măng nhiếc!
Đã không chạy được, cũng không hàng được! Vậy thì đánh nhau thôi!
Không đánh nhau bình thường được thì quyết một trận tử chiến!
Trong lòng đã hừng hực khí thế chiến đấu, ý chí nhất định cao như núi! Chân trái bước lên nửa bước, đứng vững toàn thân, mũi tên băng mang theo không khí chết chóc hướng về phía con Xích Giáp Trùng ở ngoài cửa!
Vù!
Mũi tên băng thịnh nộ dường như bắn cả ba con Xích Giáp Trùng!
Sở Vân Thăng biết, mũi tên này, dù thế nào, hắn nhất định gặp phải sự trả đòn của hai con côn trùng, hắn chỉ đành dựa vào Giáp Nguyên Phù để chống lại sự trả đòn chí mạng đó!
Mũi tên hướng đến con côn trùng đang định ra đòn, cùng lúc đó, sự công kích lớn nhất của hai con còn lại đã đến.
Không dùng càng, không dùng nước bọt, hai con Xích Giáp Trùng chọn chân trước sắc như dao, từ không trung đổ dồn xuống với cả trọng lượng của con Xích Giáp Trùng!
Đau đớn, đau đến xé tim, đau như xương cốt cũng bị đâm xuyên qua, từ vai truyền đến khắp cơ thể!
Sự công kích của hai con Xích Giáp Trùng không vượt qua được sự phòng ngự vững chãi của Lục Nguyên Phù, nhưng lực xung kích và xuyên thấu, làm cho Sở Vân Thăng ở dưới hai con trùng, đã bị thương nặng!
Cùng với sức mạnh của món đòn đó, Sở Vân Thăng lăn ra ngoài cửa, chỉ còn một bước nữa, là hắn đã có thể chạy ra ngoài!
Nhưng hắn không chọn cách đó, nếu để lại hai con côn trùng ở sau, hắn biết rằng tốc độ của mình không thể vượt qua được nó, Lục Nguyên Phù mặc dù đã ngăn chặn được món đòn hiểm ác ấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tổn thương và vết nứt của Nguyên Phù, nhiều lắm chỉ có thể giúp hắn đỡ một đòn nữa thôi!
Hắn phải giải quyết một con, sự công kích của con còn lại, Nguyên Phù vẫn có thể chịu đựng được vài lần, nhất định không được để hai con cùng lao đến đánh nữa!
Cung đã không kịp giương lên, trong khi lăn hắn đã làm rơi mất rồi.
Đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, ngọn lửa chiến đấu bùng lên trong lòng hắn, làm cho Sở Vân Thăng bộc lộ ra tiềm năng lớn nhất từ trước giờ chưa từng có!
Trong lúc lăn lộn, hắn cố chịu sự đau đớn trên người mình, rút súng ra, hai tay giữ chặt, một chân đặt lên trên bậc cửa, thân người nằm chéo trên mặt đất, ngay lập tức, bắn lia lịa về phía một con Xích Giáp Trùng!
Uy lực của súng dưới sự hỗ trợ của Nguyên Phù, thực ra không kém cung là bao, sự khác biệt duy nhất là, năng lượng của Xích Giáp Trùng là thuộc tính hỏa, nên mũi tên băng có thể áp chế nó tốt hơn, còn hiệu của của súng đúng là kém hơn nhiều.
Vì thế, hắn không để ý là có bắn trúng hay không, hoàn toàn lao lên bắn lia lịa, những viên đạn đầy hỏa nguyên khí như những đóa hoa rực lửa, trên người con Xích Giáp Trùng, trên giá siêu thị, và trên cả bức tường phía sau, đồng loạt nở hoa, Sở Vân Thăng cảm thấy như thời gian đã dừng lại vậy, chỉ là hắn vẫn nắm vững cây súng bắn không ngừng.
Sống hay là chết, phải xem có thể giết được con Xích Giáp Trùng ở trước mặt hay không!