Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 280: Q.1 - Chương 280: TÌNH YÊU VÀ NÚI TREO






“Ồ!” Vân Thăng hoàn thần, hắn vẫn đang suy tư những sự việc khó hiểu, tùy miệng đáp: “Đều rút hết rồi chứ?”

Edgar đóng cửa tiến vào gần hơn nói: “Chỉ có một Thiên Hành Giả nam không chịu rút. Tất cả đều đã rút ra. Cảm ơn ngài, ngài Lennon, ta thay bọn họ…”

Lúc không có ai, Edgar vẫn quen gọi Vân Thăng là ngài Lennon, mấy tháng nay hắn đã quen thế, giờ nếu gọi là Sở tiên sinh, hắn không tài nào mở miệng nổi.

“Được rồi, được rồi! Sau này mấy lời này thì không phải nói nhiều. Tên Thiên Hảnh Giả kia là thế nào?” Vân Thăng nhìn Edgar suy nghĩ một hồi nói.

“Người này ngài cũng từng gặp.Mọi người gọi hắn là Cà Tử, nghe Tưởng Thiên Thấm nói, vì cô Đàm vẫn đang bị giam giữ trong thành Thôi Tuyết nên hắn đã kiên quyết không chịu rời khỏi. Hắn nói không thể bỏ rơi cô lúc này.” Edgar cũng rất bái phục dũng khí của Cà Tử, nhất là sau khi bọn Tưởng Thiên Thấm rút khỏi, tên Cà Tử này rất có khả năng biến thành đồng bọn của phản đồ mà có an nguy sinh mạng.

“Đàm ngưng?” Vân Thăng nghe đến đây cũng ngạc kinh ngẩng mặt lên nhìn Edgar, hắn nhớ tên này: “Ta nhớ rồi, đúng là có người này. Lúc trước khi Đàm Ngưng bị bỏng lạnh hắn đã đích thân đưa lên xe. Tên tiểu tử này hình như có ý gì với Đàm Ngưng. Ta nhớ lúc ấy hắn đã tìm đủ mọi cách lên xe để thăm Đàm Ngưng. Nếu như thế, chắc hắn thích Đàm Ngưng, nguy hiểm như thế hắn còn dám ở lại cơ mà.”

Vân Thăng trong lúc an bài người đi tiếp ứng thiếu tá Tần và Tưởng Thiên Thấm căn bản không lo sau khi bọn họ trốn chạy, bọn thành Thôi Tuyết sẽ làm gì Đàm Ngưng. Dẫu sao thân phận ứng viên đặc biệt, không ai động nổi cô. Nhưng tên Cà Tử này lại hoàn toàn khác. Chỉ e rằng hắn giờ đang mình lâm hiểm cảnh.

“Tình yêu thương có thể biến đàn ông thành dũng sĩ!” Edgar rất tán đồng, hắn phảng phất như lại trở về với mẫu đàn ông Mỹ lãng mạn ga lăng trước đây.

“Ta xem là khiến người ta mù quáng! Còn tình yêu trong cái thế giới tăm tối này, đúng là đầu óc bị trùng tử ăn mất!” Vân Thăng mỉa mai nói. Hắn vô cùng khó hiểu và bực mình, đột nhiên trong đầu lại nhớ đến chàng trai si tình Trương Hàm ở Thân Thành. Chàng trai này đã này lại có thể vì muốn tranh giành một gói băng vệ sinh cho cô gái mình yêu mà bị tranh giành mẻ đầu sứt trán.

“Ngài Lennon, đấy chính là sự vĩ đại của tình yêu. Dù lúc nào ở đâu…” Edgar tức cảnh sinh tình ngồi thao thao bất tuyệt.

“Thôi, thôi! Ta xem ngươi đúng là ăn no không gì để làm!” Vân Thăng vô tình cắt đứt lời hắn, đưa tấm hình trên tay đến trước mặt Edgar nói: “Xem cài này đi. Có thấy nhớ ai không? Có quen không?”

Edgar nhìn hình ngắm ngía hồi lâu. Cuối cùng hắn chỉ lắc lắc đầu: “Chưa tình gặp!”

“Hãy nhìn kỹ hơn. Trong thành Thôi Tuyết chắc chắn có người này. Ta đã từng gặp, là một Thiên Hành Giả.” Vân Thăng khẳng định nói.

Edgar chịu. Dù đã mở to mắt ngắm tới ngắm lui cũng chỉ bất lực lắc đầu.

“Không thể nào, không lẽ ta nhớ lầm?” Vân Thăng tin vào cặp mắt của mình, trầm tư nói.

“Hay thế này ngài Lennon, hay cứ để mọi người bên Tưởng tiểu thư cùng nhận nguời. Lúc ở thành Thôi Tuyết cùng là Thiên Hành Giả nữ, thực lực lại thuộc lớp thượng tầng chắc hẳn người quen biết cũng nhiều. Ngay cả thành chủ cô cũng từng gặp qua, nếu thành Thôi Tuyết có người này, nhất định cô đã từng gặp.” Edgar thông minh đột xuất đề nghị.

“Cũng được, nhưng tạm thời ta chưa thể gặp họ được, hình ngươi cứ đem đi cho cô ấy. Cẩn thận bảo mật, có tin tức hãy nhanh chóng truyền về cho ta.” Vân Thăng gật đầu đống ý. Edgar là một người nước ngoài, nhìn người người Trung Quốc cũng giống như người Trung Quốc nhìn người nước ngoài, nhìn ai cũng na ná nhau.

“Ngài Lennon, chị Tưởng không gặp cũng không sao, nhưng có một học sinh, nếu có thời gian tốt nhất ngài nên gặp.” Nhắc đến Tưởng Thiên Thấm Edgar mới nhớ là nguyên nhân hắn chính đến tìm Vân Thăng.

“Là ai?” Vân Thăng cảm thấy lạ kỳ, hắn nhớ trong đoàn của Tưởng Thiên Thấm ngoài Đàm Ngưng ra không có ai đặc biệt.

“Đấy là một sinh viện thạc sĩ khoa Vật lý. Trong thời đại dương quang thành tích của hắn bình bình không gì nổi trội, nhưng không hiểu vì sao khi thời đại Hắc Ám giá lâm, năng lực của hắn lại ngày càng lợi hại. Lúc ở thành Thôi Tuyết vẫn được an bài công tác ở trạm năng lượng nào đấy. Vì để cứu hắn ra mà La phó thành chủ đã phải vận dụng đến ba nội gián cao cấp.” Edgar cảm thấy đây là một nhân tài, hoặc may biết đâu hắn có thể giúp đỡ được Vân Thăng như Laura.

“Trạm thao tác luyện năng lượng? Đấy là nơi nào…” Vân Thăng chau mày tự nhủ.

Thành Thôi Tuyết có rất nhiều loài thiết bị cổ quái, còn thành Liệt Hỏa này hắn cũng đã lật tung cả lên nhưng vẫn không thấy bất kỳ loài thiết bị ngoại nào, dù chỉ bằng chiếc động cũng không có. Hắn từng đoán nhưng thiết bị của thành Thôi Tuyết trăm phần trăm đến từ vật thể bay kia của Băng tộc. Nhưng bọn chúng luyện loại năng lượng gì? Không lẽ từ đá bay mà bọn người bình thường kia mang về?

Loại đá này hắn cũng từng đích thân đi điều tra. Hắn vốn ngỡ trong loại đá này sẽ có chứa một lượng lớn năng lượng nguyên khí.Nếu như thế, việc thu lượm lượng lớn đá bay sẽ có thể biết thành nguồn cung cấp nguyên khí ổn định.

Nhưng thực tế lại không tốt đẹp như vậy. Loại đá kỳ quặc này có chứa đựng nguồn nguyên khí bất sung mãn không sai, nhưng hệ thế năng lượng của nó lại phức tạp vô cùng, nó khác hoàn toàn với nguyên khí tiết trờ i xung quanh. Sở Vân Thăng rất nhạy bén với nguyên khí, nên hắn đã dễ dàng nhận ra điều này.

Hắn từng dùng Nhiếp Nguyên phù hút thụ nguyên khí của đóng đá đen sì kia cả ngày mà lượng năng lượng thu được chả là bao, còn không bằng hắn đi giết quái vật!

Cho nên, hắn vẫn không hiểu được là cả thành Thôi Tuyết và Liệt Hỏa đều liều mình thu nhặt loại đá này là vì sao.

Tình hình thành Thôi Tuyết hắn không biết được, nhưng việc trong thành Liệt Hỏa hắn biết rõ.

Cái đá bay đây giờ vẫn còn chất đóng ở một góc, cũng chả biết tên áo choàng định từng dùng nó để làm gì. Hắn thậm chí nghĩ có khi nào tên áo choàng cũng dùng nó để triết xuất năng dùng đối kháng bọn Băng tộc.

“Gọi hắn vào, đừng nói ta là thiếu tá Đỗ, những việc còn lại cứ để ta.” Vân Thăng cũng muốn gặp thử tên sinh viên thông minh đột xuất kia. Dẫu sao hắn đã vào nội bộ hệ thống năng lượng của Băng tộc, biết người biết ta tất năng trăm chiến trăm thắng mà !

Ít ra làm rõ được tác dụng của đóng đá đó, để hắn cũng đỡ phải làm ba việc ngốc ngếch không ngừng chiêu lạm người để đi thu thập chúng.

Một lúc sau, Edgar dẫn theo một cậu học sinh mặt mũi xấu xí đi vào, đến cả Vân Thăng cũng phải giật thót lên vì vẻ mặt “xuất chúng” của chàng trai.

Nếu dùng mỏ nhọn mặt lép để diễn tả người này thì còn là một lời khen quá mặt dày. Tất cả nhưng từ bi kịch nhất cho sắc đẹp dùng để miêu tả tên này cũng đều không nói quá, nào miệng chuột chũi, mắt gà xếch…

Thậm chí làn da cậu đã gần có thể so tài cùng Edgar! Chân ngắn đã đành, dằng này hai chân cậu cứ cà khẹo đi cứ ngang như cua.

Nhìn từ trên xuống có lẽ duy nhất trên người là cái trán cao phía trước. Nó không giúp gì cho sắc đẹp của cậu, nhưng ít nhất đó cũng là một dấu hiệu thấy rõ sự thông minh vượt bâc của con người này.

Một con người như thế chỉ sợ đụng phải giữa đêm chắc có khả năng dọa người ta phát khiếp.

May mà trong sảnh đại điện có đuốc, Vân Thăng tự nhiên cũng không phải một người tầm thường không đến nỗi chết khiếp trước ngoại mạo của tên này mà gây cười cho thiên hạ. Hắn chỉ giả vờ cầm ly lên uống nước để che bớt khó xử ban đầu.

“Ngài quản sự, đây là cậu Phan An* .” Edgar bình tĩnh một cách khác thường kéo cậu lên giới thiệu với Vân Thăng. (* Phan An là một nhân vật nổi tiếng là mỹ nam tử hàng đầu Trung Quốc thời xưa.)

Khụ..khụ…

Vân Thăng bất ngờ bị sặc. Dù biết thế này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng gầy dựng bấy lâu nay. Dù trước mặt Edgar hay ở thành Liệt Hỏa, hắn cũng chưa từng mất mặt thế qua.

Chỉ là, vị này cũng hơi quá thật!

“Edgar, ngươi đi ra trước, ta có việc muốn nói riêng với cậu này.” Vân Thăng ấm ức liếc Edgar, không ngừng bấm bụng đừng nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, và dịu giọng nói.

Hắn cũng chỉ là một người mặt mũi bình thường nhưng vẫn có thể giết người áo choàng, điều khiển Cẩm Thạch, vào cự phần đấy thôi!

“Cậu Phan, mời ngồi. Ngươi đang học thạc sĩ ư?” Giờ lòng Vân Thăng đã đạt đến mức vững như bàn thạch, nếu không vì sự kiện mất mặt ban nãy và ở địa bản của hắn, hắn cũng không đến nỗi sững sờ như thế. Giờ hắn lại mau chóng vào chủ đề chính.

“Đúng, nhưng vẫn chưa tốt nghiệp.” Phan An hình như không thích nói chuyện cho lắm, nhưng giọng cậu rất chua và cao, rất chói tai.

“Nghe nói ngươi có một địa vị khá cao ở thành Thôi Tuyết. Thức ăn, an toàn, áo quần..ta nghĩ ngươi không thiếu gì cả. Vì sao lại chịu theo Tưởng Thiên Thấm đến thành Liệt Hỏa ta?” Vân Thăng hỏi, thuận tay đưa cho câu ly nước.

“Vì tiến sĩ.” Phan An nhanh chóng trả lời không cần nghĩ suy.

“Ngươi nói vì Edgar?” Vân Thăng không tin vào tai mình được.

“Đúng.” Phan An khẳng định.

“Vì sao?” Vân Thăng không ngờ tên da đen này lại có sức quyến rũ thế.

“Ngài không thể hiểu được.” Phan An khẩu khí bình thản hoàn toàn không tí hoảng sợ trước mặt Vân Thăng.

“Ta không hiểu? Hình như ngươi không sợ ta?” Vân Thăng tựa lưng vào ghế sau nói. Câu nói của tên Phan An rất có hàm ý, khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

“Không sợ.” Phan An án binh bất động quan sát Vân Thăng.

“Vì sao?” Vân Thăng lần đầu tiên thấy một người bình thường không sợ mình. Dẫu sao bây giờ trong ngoài thành Liệt Hỏa đều loan đầy tin đồn hắn giết người không chớp mắt.

“Ngài tìm ta để nói chuyện, chứ không phải muốn giết ta.” Phan An bình tĩnh nói.

Vân Thăng cuối cùng cũng được chứng kiến ưu thế do trán cao. Giao lưu với người thông minh thì đơn giản vẫn tốt hơn. Thế là hắn đã nhanh chóng đổi chủ đề: “Nếu ngươi vì ngài tiến sĩ, mà giờ tiến sĩ làm việc cho ta, nên ngươi cũng đồng ý làm việc cho ta, đúng không?”

“Đúng, tiến sĩ đã nói với ta.” Câu trả lời của Phan An vẫn ngắn gọn .

“Tốt, ta muốn biết công việc của người tại thành Thôi Tuyết.” Vân Thăng gật đầu nói.

“Ngài muốn nghe tỉ mỉ nhưng phức tạp, hay giản lược mà đơn giản?” Phan An bỗng dưng hỏi ngược lại hắn.

“Đơn giản là được.” Vân Thăng cũng ngớ người ra, tuy hắn cũng là sinh viên ngành kỹ thuật nhưng đấy cũng là việc xa xôi lắm rồi.

“Đơn giản mà nói tất là cách ly và rút ra hai loại năng lượng trong một chùm năng lượng hỗn loạn.” Nói đến chuyên môn, lời tên Phan An này cũng nhiều hơn.

“Cụ thể mà nói thì là chùm năng lượng gì? Hai loại năng lượng nào?” Vân Thăng dở khóc dở cười vì tên đúng là “giản lược” quá, có nói cũng như không!

“Được, cụ thể mà nói, công việc của ta là vận hành một cỗ máy gọi là thiết bị phân ly và rút luyện Ám năng lượng. Rút và tinh luyện hai loại năng lượng mà thành Thôi Tuyết cần từ loại đá mà dân gian vẫn gọi là đá bay, mà theo ta thì đó là loại nguyên liệu có hàm lượng năng lượng dạng ly tâm phong phú. Loại năng lượng ấy mọi người thường gọi là Băng năng lượng, còn ta gọi là năng lương hạt điện tích đơn Băng tính siêu tính ổn định.Còn một loại là năng lượng trôi nổi, ta gọi là năng lượng trôi nổi của các hạt điện tử trôi nổi ổn định thường.” Phan An hít một hơi sâu suông sẻ nói một lèo.

Vân Thăng miệng ngâm ngụm nước, nghe tên này nói một hơi dài, mà quên cả nuốt, ngẩn ngơ…Trong đầu chốc chốc lại vang lên “cái mà ta gọi là…”. Mãi mới hiểu ra và ực một hơi nuốt hết nước xuống bụng nói: “Nói như vậy, ngươi có thể đút kết được năng lượng của đá bay ra?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.