Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 41: Q.1 - Chương 41: Xe buýt mê người số 1






Sở Vân Thăng không phải đồ ngu, nếu đã có thể an bài tốt Lâm Thủy Dao, lại có thể biết được một số nghiên cứu của nhóm giáo sư, mà càng quan trọng là còn có thể gặp được nhiều trùng tử (sâu), hắn cũng không muốn cự tuyệt, đây cũng là ước nguyện ban đầu khi hắn gia nhập đội hộ vệ này.

Có mấy chiếc xe buýt đi sau xe tải, trên xe buýt phòng vệ nghiêm ngặt, ngồi trên đó tất nhiên là bạn bè người thân của đội hộ vệ, trên mui xe chẳng những cố định súng máy hạng nặng quân đội chi viện, hơn nữa còn có hai đội viên thay phiên canh gác không hề gián đoạn, ở ngoài dùng thép tiến hành gia cố.

Xe buýt bình thường chứa là hơn năm mươi người, mỗi người có 2-3 danh ngạch, lấy giết chết ba trùng tử hoàn toàn làm giới hạn, năng lực cao được 3 ngạch, năng lực hơi thấp chỉ có 2 ngạch, đây là quy củ đội trưởng bọn hắn quy định, không ai dám cãi lời. Muốn đạt được 3 ngạch à, ngon lắm, cố gắng tăng năng lực của mình lên đi!

Nghe nói định ra cái quy củ này, đầu tiên là vì lực lượng phòng hộ, thức ăn, nhiên liệu... đều thiếu thốn vô cùng, tiếp theo là do đội hộ vệ vốn gồm học sinh là chính, không có thân thích nhiều, phần lớn là bạn trai bạn gái.

Quân đội thông qua chi viện vũ khí, nhân viên nhà trường thì thông qua chi viện thức ăn, đổi lấy hành động chiến đấu của đội hộ vệ, bởi vậy chiếc xe buýt này chẳng những được bảo vệ nghiêm ngặt, mà còn có được cung ứng thức ăn ổn định, đã trở thành thiên đường trong lòng tất cả học sinh và giáo sư trường học, trên pháo đài di động này, có an toàn, có ấm áp, quan trọng nhất là có thức ăn nước uống ổn định!

Trước khi bọn Sở Vân Thăng chưa gia nhập, đội hộ vệ có 14 đội viên, đội viên nam có 8 người, đội viên nữ có 6 người, trong đó chỉ có 5 người có 3 danh ngạch, trong đó bao gồm cả đội trưởng, những người khác đều 2 ngạch.

Những phân ngạch này số lượng không nhiều lắm, khiến mọi người thèm nhỏ dãi, có người cố lôi kéo làm quen, có nữ sinh không hề tiếc lấy thân thể để trao đổi, cũng có chàng trai tướng mạo vô cùng đẹp trai điên cuồng theo đuổi nữ đội viên phòng hộ, mà đặc biệt hơn là những người đã đạt được tư cách ngồi trên chiếc xe buýt, đều được sự nịnh nọt lấy lòng của những người bên ngoài khác, chỉ vì những người này ngày nào cũng sẽ phân phối thức ăn hai lần đúng giờ.

Ngoại trừ chiếc xe được gọi là xe buýt số 1, đi phía sau còn có mấy chiếc xe buýt, tất nhiên là thành lựa chọn của những người cầu xin tiếp theo, có điều những người này đều có quan hệ với nhân viên nhà trường và quân đội thì mới có thể ngồi.

Hai người Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải cộng lại có thể có 5 ngạch, nhưng phải trải qua sự khảo hạch nghiêm khắc của đội trưởng bọn họ, sau khi xác định thật giả, mới có quyền lợi lên xe, Lâm Thủy Dao tạm thời chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

Lúc này đội trưởng bọn họ đang đổi phiên trên mui xe buýt số 1, Trương Tự Thành lợi dụng khoảng thời gian này triệu tập người mới tiến hành giải thích đơn giản một chút, chủ yếu là về quyền lợi và nghĩa vụ của đội viên hộ vệ.

Ví dụ như cung ứng thức ăn nước uống, an bài trình tự xuất chiến sau khi nhận được báo động chiến đấu, trình tự đổi tốp..., trong đó quan trọng nhất là nhắc nhở tất cả các chiến sĩ đã thức tỉnh, cũng không cần hoàn toàn giết chết xích giáp trùng, chỉ cần phá đi tầng phòng ngự của xích giáp trùng, còn lại giao cho vũ khí nóng của quân đội xử lý là được, như vậy càng khiến đội phòng hộ xử lý được thêm nhiều số lượng Xích Giáp Trùng.

Sở Vân Thăng vẫn tựa trên lan can, hút thuốc, nhàm chán mà nghe Tần Hằng ở một bên thổi phồng đội trưởng bọn họ đánh ngã mình thế nào, vạch trần mình ra sao, phảng phất như mình là một đại lừa gạt từ đầu đến đuôi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Hắn cũng lười giận dỗi gã, một lát nữa đội trưởng bọn tới chứng minh thực lực mình, hắn ngược lại cũng muốn xem thử một chút xem miệng bọn Tần Hằng còn có thể nói cái gì.

Sở Vân Thăng quay đầu nhìn ra ngoài, xe hòa vào đoàn người thì thật ra hành động vô cùng chậm, thậm chí có khi, căn bản không có cảm giác đi tới. Cũng đành chịu vậy, người chạy nạn trên đường ra khỏi thành chật ních, hoàn toàn không để ý thường xuyên đụng phải thi thể trên đường, cùng với mùi bài tiết hôi ngút trời người đi trước lưu lại.

Xung quanh đều là tiếng quát tháo, có tiếng gọi tên, có tiếng khóc, thậm chí có tiếng ba lô người khác bị trộm, nhưng phần lớn đều là tiếng bước chân rầm rập đi theo người phía trước.

Lỡ như vô ý té ngã mà không kịp đứng dậy, kết quả dĩ nhiên là bị giẫm chết tươi, ngay lúc này, tựa hồ đã không còn ai để ý thứ ở dưới chân, là một cỗ thi thể, hay là một người đang sống sờ sờ nữa. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng nhìn chỗ xa hơn một chút, rất nhiều người đang không ngừng bò lên một số mui xe riêng không có trang bị vũ lực, thậm chí có người còn đập nát cửa thủy tinh mà chui vào, không hề có chút trật tự nào.

Đội phòng hộ bên này thì đỡ hơn nhiều, không có ai dám ở trước mặt chiến sĩ thức tỉnh và họng súng đen ngòm, quá phận mà tới gần xe bọn họ.

Từng đợt pháo hấp dẫn Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn về phía sau rất xa, ở đó chủ lực và quân đội đang chiến đấu kịch liệt rất hừng hực khí thế.

Súng trái phá nổ mạnh bắn ra ánh lửa, phủ lên trong thế giới tối tăm, bắn về bốn phương tám hướng, cả vùng đất truyền đến từng trận chấn động, giống như đất rung núi chuyển.

Hỏa tiễn tự động bắn ra từng đạo ánh sáng lập lòe, giống như mưa rào trút xuống, cả nửa bầu trời đều bị lửa chiếu xạ sáng trưng.

Tiếng nổ mạnh, tiếng đạn pháo gào thét, có vẻ uy vũ và mãnh liệt.

Sở Vân Thăng nhìn sự phát tiết vũ lực cường đại của quân đội mà rung động, ngoại trừ ở trên TV, đây là lần đầu tiên hắn thấy pháo kích cầu vồng khí thế như vậy, giống như muốn phát hủy tất cả tồn tại trên thế gian!

Mà đây là do quân đội chưa sử dụng đạn đạo, thậm chí vũ khí hạt nhân, mà đã tạo ra một màn khiến người ta rung động như thế, hắn chợt nhớ ra, bản thân loài người cũng có thể phá hủy trái đất này!

Hắn không dám tưởng tượng trái đất đối diện với quốc gia có vô số đạn hạt nhân kia, tổng thống tiên sinh của bọn họ có đặt ngón tay trên nút bắn vũ khí hạt nhân không đây!

Từ khi thời đại hắc ám tới nay, Sở Vân Thăng vẫn luôn cho rằng, mặt trận đầu tiên mình gặp phải là lúc cùng Xích Giáp Trùng chiến đấu, bây giờ hắn mới phát hiện, tựa hồ có chút lệch lạc.

Lúc này, không cần nghĩ, cũng biết pháo kích của quân đội kịch liệt như mưa thế nào, thế chứng tỏ bọn họ đối mặt chính là đàn côn trùng quy mô số lượng bực nào!

Đây mới thực sự là chiến trường đại chiến đầu tiên của người và côn trùng!

Nhưng, có được bộ chỉ huy quân đội có vũ lực cường đại như thế, cuối cùng lại làm ra một quyết định bất đắc dĩ là rút lui, trong Sở Vân Thăng run lên một trận, rốt cuộc quân đội gặp bao nhiêu quái vật khủng bố, mới có thể sợ hãi như thế chứ?

Chẳng lẽ thật sự chỉ có tới thành Kim Lăng, mới có thể đạt được an toàn chân chính sao? Thành Kim Lăng thật có thể chống chọi công kích bầy côn trùng mà hắn không thể nào tưởng tượng nổi sao?

Sở Vân Thăng không có cách nào trả lời chính mình, tâm tư của hắn và người dưới xe ngoại trừ tu luyện ra, kỳ thật đều giống nhau, đó chính là: chạy tới thành Kim Lăng, tới đó thì có lẽ liền an toàn.

Tin tức thành Kim Lăng chính là tín niệm duy nhất giúp những người đào vong chống đỡ, là cây trụ cuối cùng trong lòng tất cả mọi người vào giờ khắc này, hắn dám cam đoan, nếu bây giờ có tin uy tín nói thành Kim Lăng xong đời rồi, mọi người ở đây, kể cả hắn, có lẽ đều lâm vào tình trạng vô cùng khủng hoảng, cho đến khi sụp đổ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Hoặc là nói thành Kim Lăng chính là một hy vọng, cho dù cuối cùng có thể đạt tới không, có thể tiến vào không, trong lòng mọi người đều có một hy vọng như vậy: Đến đó, có lẽ có thể sống tiếp!

Thật ra đã sớm có lời đồn truyền ra, nói thành Kim Lăng cũng đình trệ, vì cũng không phải là tin tức đáng tin của quân đội, nên người chạy trốn cũng không ai muốn tin cả, bởi vì đây là ngọn lửa hy vọng cuối cùng của mọi người.

Sở Vân Thăng nhìn qua đầu người lúc nhúc mênh mông, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, nếu thành Kim Lăng đình trệ, ngọn lửa hy vọng của mình sẽ làm sao đây? Sau này bỏ mạng thiên nhai, hay là đợi trùng tử làm thịt?

"Ta còn có nguyên khí, ta còn có thể tu luyện!". Trong lòng Sở Vân Thăng âm thầm nói: "Cho dù bỏ mạng thiên nhai, mình cũng phải tiếp tục kiên trì".

Cha của hắn từng nói với hắn, cho dù lúc mây đen che trời, cũng sẽ qua cả thôi, vĩnh viễn không nên nhục chí, nếu không sẽ không đợi được lúc mặt trời thoát khỏi mây đen.

Suy nghĩ Sở Vân Thăng càng lúc càng bay xa, một trận thanh âm có người trèo lên xe kéo hắn về thực tế, đội trưởng đội hộ vệ thức tỉnh tới đây rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.