Hoàng Tiểu Long trầm tư nói:“cô ta cũng nói vậy về Bạch gia”
Phong Vũ cười nói:“thôi chúng ta cũng đi về thôi”
Ở Ma Giới, Hạ Diệp Ân đang chơi ngoài sân với Hoàng Minh Ngọc, Đặng Ngọc My, Tần Băng Nhi và Dạ Thiên Yên.
Đặng Ngọc My cười tươi nói:“chơi vui quá, đây là lần đầu tiên muội chơi vui vậy đó”
Tần Băng Nhi cười nhẹ nói:“hi hi trông muội dễ thương quá”
Hoàng Minh Ngọc bất lực nói:“muội chơi vui vẻ là vì muốn bên tỷ Hạ Diệp Ân thôi đúng không?”
Đặng Ngọc My đỏ mặt ấp úng:“muội...có biết gì đâu”
Hạ Diệp Ân dịu dàng nói:“thôi muội đừng trêu muội ấy nữa”
Dạ Thiên Yên thì đang cười vui vẻ nhìn mọi người nói chuyện.
Đang vui vẻ nói chuyện thì một tên lính chạy vào.
Cô khó chịu hỏi:“có chuyện gì?”
Tên lính kia sợ hãi nói:“có...một nữ nhân đang làm loạn ngoài thành khiến rất nhiều binh lính của chúng ta thiệt mạng, cô ta bảo muốn gặp nữ vương ạ. Chúng tôi có nên phản công không?”
Hạ Diệp Ân lạnh lùng đáp:“để cô ta đi vào đây”
Tên lính kia cung kính nói vâng một tiếng rồi chạy đi.
Dạ Thiên Yên tức giận nói:“rốt cuộc là ai muốn gây sự với Ma Giới chúng ta?”
Cô im lặng không đáp.
Dạ Thiên Yên biết điều nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Có một cô gái lao đến chĩa kiếm vào cổ của Hạ Diệp Ân, còn cô gái đó thì bị Dạ Thiên Yên, Hoàng Minh Ngọc, Đặng Ngọc My chĩa kiếm vào người.
Cô nhíu mày hỏi:“cô muốn gì?”
Cô gái đó lạnh lùng nói:“thả Phong Vũ ra”
Hạ Diệp Ân cười hỏi:“cô là ai? sao dám ra lệnh cho tôi?”
Cô gái đó lạnh lẽo nói:“tôi là Phong Lãnh Nguyệt”
Cô cười lạnh nói:“thì ra là đại gia tộc Phong gia sao? vậy cô nghĩ có thể thoát khỏi đây à? “
Phong Lãnh Nguyệt khinh thường nói:“cô nghĩ những thuộc hạ của cô có thể làm gì tôi à?”
Hạ Diệp Ân cười đáp:“các muội có thể buông kiếm xuống, đây là chuyện riêng của tỷ”
Hoàng Minh Ngọc và Đặng Ngọc My nghe lời buông kiếm ra, Dạ Thiên Yên cũng bất lực thả kiếm xuống.
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng hỏi:“cô có mục đích gì?”
Hạ Diệp Ân cười nói: “tôi có thể thả Phong Vũ ra nhưng hắn muốn rời khỏi đây hay không thì tôi không biết”
Phong Vũ và Hoàng Tiểu Long đi vào sân thì thấy cô đang bị chĩa kiếm vào cổ. Mắt Hoàng Tiểu Long hiện đỏ lên, cậu lao nhanh tấn công Phong Lãnh Nguyệt. Cô ta cảm nhận được nguy hiểm nên tránh ra xa Hạ Diệp Ân. Phong Vũ thấy rõ khuôn mặt của Phong Lãnh Nguyệt thì đôi mắt trở nên sắc lạnh, hắn lao đến bóp cổ cô ta.
Phong Vũ tức giận hỏi:“cô đến đây làm gì?”
Phong Lãnh Nguyệt buông kiếm ra, từ từ chạm vào mặt Phong Vũ.
Phong Vũ né tránh tay của cô ta, dùng thêm lực bóp cổ cô ta hét lên:“cô rốt cuộc muốn gì?”
Phong Lãnh Nguyệt khó thở hỏi:“ngươi...có sao không? sống ở...đây có ổn không?”
Phong Vũ lạnh lùng nói:“ổn hơn lúc ở Phong gia các người”
Đôi mắt của Phong Lãnh Nguyệt đượm buồn. Do bị Phong Vũ bóp chặt cổ nên cô ta không thể thở được mà bất tỉnh đi. Phong Vũ thả tay ra, cô ta ngã nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng hỏi:“cậu quen cô ta?”
Phong Vũ cầm kiếm định kết liễu mạng sống của Phong Lãnh Nguyệt thì dừng lại.
Cậu ta vứt kiếm lạnh lùng nói:“không quen”
Phong Vũ nói xong liền lạnh lùng rời đi.
Hạ Diệp Ân tiến đến chỗ Phong Lãnh Nguyệt đang nằm bất tỉnh.
Cô tàn ác nói:“Huyết ấn cộng sinh”
Tay của Hạ Diệp Ân phát ra một ánh sáng màu đỏ kỳ dị, cô chạm vào Phong Lãnh Nguyệt. Một ấn ký được in lên trên người cô ta.
Hạ Diệp Ân nói:“các muội đưa cô ta vào phòng tỷ đi”
Đặng Ngọc My, Hoàng Minh Ngọc và Tần Băng Nhi nghe lời bế Phong Lãnh Nguyệt vào phòng ngủ Hạ Diệp Ân.
Hoàng Tiểu Long khó hiểu hỏi:“cô ta với Phong Vũ có quan hệ gì?”