Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“tôi không sao”
Hạ Diệp Ân tức giận đánh mạnh vào đầu cậu.
Cô tức giận quát lên:“sao tên ngốc nhà ngươi không quan tâm bản thân gì hết vậy? ngươi có biết ta lo lắng lắm không hả? “
Hoàng Tiểu Long thật sự rất bất ngờ khi thấy Hạ Diệp Ân nổi giận như vậy.
Dù Hoàng Tiểu Long có phũ phàng, lạnh nhạt hay lạnh lùng thế nào đi nữa thì cô vẫn rất bình tĩnh thậm chí là còn trêu đùa cậu nữa. Nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên Hoàng Tiểu Long thấy cô tức giận.
Hạ Diệp Ân buồn bã nói:“tôi muốn ở một mình, tướng công ra ngoài đi”
Cậu thấy đôi mắt của cô chứa đầy nỗi buồn nên cũng im lặng rời đi để cô yên tĩnh một mình.
Ở trong một khu rừng âm u, nhóm người Huyền Vũ đang ngồi nướng thịt ăn tối.
Đang trong lúc mọi người nói chuyện thì có hàng trăm sát thủ bay đến tấn công, nhưng thật may mọi người phản ứng nhanh nên né được. Huyền Vũ quan sát thì thấy số lượng kẻ thù rất đông đã hơn năm trăm vạn người.
Đại Cảnh Hùng cười nói:“mọi người rời đi nhanh lên, tôi ở lại cầm chân bọn chúng. Nếu không giữ chân chúng thành công thì sẽ cùng chúng đồng quy vô tận, dù sao thì nhiệm vụ tìm nội gián xâm nhập vào Ma Giới mà thành chủ giao phó cho tôi đã thất bại rồi. Vì vậy nên lợi dụng lúc này mà các người mau chạy thật nhanh đó”
Đại Cảnh Hùng nói xong liền anh dũng lao lên đối đầu với những tên sát thủ đó. Huyền Vũ, Lâm Oách, Bách Minh và Uyển Mộng chạy đi rời khỏi đó.
Đại Cảnh Hùng quan sát thấy mọi người đã chạy đi thật xa thì trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Đám sát thủ vẫn lao lên tấn công không ngừng.
Đại Cảnh Hùng bị đám sát thủ đâm rất nhiều nhát vào người đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Đại Cảnh Hùng cười nói:“nếu ta đã không thể cản được các ngươi, thế thì ta cùng các người đồng quy vô tận với nhau vậy”
Một tên sát thủ lên tiếng:“ngươi muốn làm gì? “
Đại Cảnh Hùng thi triển thuật nói:“bạo kích”
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cả một khu rừng rộng chứa hơn trăm vạn sát thủ đã bị biến thành một vùng tan hoang không một bóng người nào còn sót lại. Chỉ sót lại một cây đao lớn của Đại Cảnh Hùng, thanh đao này có lẽ là một tàn tích còn sót lại của một huyền thoại chiến binh.
Nhóm người Huyền Vũ sau khi chạy đi khỏi khu rừng bị truy sát thì liền nghe một tiếng nổ vang trời.
Lâm Oách tức giận nói:“chắc chắn Đại Cảnh Hùng đã hy sinh rồi… tất cả là tại tôi vô dụng”
Bách Minh im lặng không nói gì.
Đột Nhiên Uyển Mộng cầm một thanh kiếm định đâm lén Lâm Oách nhưng Bách Minh nhanh hơn một bước đã kịp đẩy Lâm Oách ra còn bản thân thì bị dính một nhát kiếm của Uyển Mộng.
Uyển Mộng tức giận nói:“sao ngươi lại làm vậy? “
Bách Minh thở hổn hển nói:“ta không muốn thấy muội sai lại càng sai…ta đã biết muội là nội gián từ lâu rồi…ta đã cố che giấu mọi người để bảo vệ an toàn cho muội… nhưng ta càng bảo vệ muội thì muội lại làm tổn thương những người bạn đồng hành cùng chúng ta”
Uyển Mộng đau lòng mắng:“ngươi thật ngu ngốc”
Lâm Oách ôm chặt Bách Minh quát lên:“cô có còn nhân tính nữa không? “
Uyển Mộng không nói gì lao đến tấn công Huyền Vũ thì một thanh kiếm bay đến sượt qua mặt Uyển Mộng, người vừa ra tay không ai khác chính là Phong Lãnh Nguyệt, thanh kiếm của Phong Lãnh Nguyệt đổi hướng bay trở lại tay cô.
Phong Lãnh Nguyệt lao lên tấn công Uyển Mộng, cô dùng những đường kiếm sắc bén, tinh xảo phá giải những đường kiếm hiểm độc nhất của Uyển Mộng.
Phong Lãnh Nguyệt:“nhất trảm”
Một nhát chém đầy uy lực tấn công Uyển Mộng làm cô ta không kịp trở tay khiến Uyển Mộng phải lùi lại khá xa, không chỉ vậy toàn thân thể của cô ta toàn là vết thương do Phong Lãnh Nguyệt gây ra.
Phong Lãnh Nguyệt đột nhiên thổ huyết rồi ngã xuống bất tỉnh, Uyển Mộng lợi dụng thời cơ này định một chiêu đoạt mạng Phong Lãnh Nguyệt thì Huyền Vũ dùng kiếm đỡ được sát chiêu nguy hiểm đó bảo vệ cô.
Huyền Vũ đẩy Uyển Mộng ra xa rồi chạy lại đỡ Phong Lãnh Nguyệt nằm vào trong người cậu ta.
Uyển Mộng lạnh lùng nói:“ta có thể cho các người một cơ hội sống, chỉ cần giao Hoàng Kim Thư ra đây”
Huyền Vũ không nói gì vứt Hoàng Kim Thư cho Uyển Mộng rồi bế Phong Lãnh Nguyệt rời đi, Lâm Oách cũng đỡ Bách Minh dậy rồi rời đi.
Uyển Mộng nhìn theo bóng lưng của Bách Minh đang ngày càng khuất xa, cô ta không tự chủ được mà rơi lệ.
Huyền Vũ bế Phong Lãnh Nguyệt về Ma Giới rồi để cô nằm trên giường của Hạ Diệp Ân.
Lâm Oách chỉ dám để Bách Minh nằm ngoài phòng khách của Ma Giới chờ đại phu đến.
Đại phu khám xong cả hai người thì nói:“ chàng trai này bị trúng độc nhẹ, tôi đã cho cậu ta ăn Vĩ Dạ Hương để giải độc rồi nên bây giờ đã không sao còn cô gái kia thì tĩnh mạch của cô ấy không ổn định lúc yếu lúc mạnh, tôi không thể xác định được căn bệnh này đến từ đâu, thật xin lỗi”
Hoàng Tiểu Long im lặng đi đến bên cạnh Huyền Vũ.
Cậu ta buồn bã nhìn Hoàng Tiểu Long hỏi:“tại sao cô ta lại cứu tôi? không phải cô ta hận tôi à?”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“đồ ngốc, cô ấy là ân nhân của cậu đó”