Thiên Tuyết tức giận nói:“thật không ngờ Ma Giới lại có thủ đoạn quá đáng sợ”
Phong chủ sợ hãi hỏi:“nữ đế đã khoẻ chưa ạ?”
Cô ta tàn ác nói:“sau khi ta thôn phệ sinh mệnh của Diễn Hinh thì đã hồi phục vết thương khá nhiều”
Thiên Tuyết nói như sự sống của Diễn Hinh chỉ đáng để giúp cô ta hồi phục vết thương vậy.
Phong chủ ấp úng hỏi:“thưa nữ đế, trong trận chiến với Ma Giới đã khiến chúng ta tổn thất khá nhiều binh lực rồi”
Thiên Tuyết tức giận nói:“vậy ngươi có mưu kế gì khác không?”
Phong chủ cung kính nói:“thưa nữ đế, chúng ta đánh từ ngoài vào không được thì đánh từ trong ra. Chúng ta sẽ phái ra một kẻ làm nội gián trà trộn vào Ma Giới để lấy lòng tin rồi sẽ đột kích tiêu diệt bọn chúng”
Thiên Tuyết khó hiểu hỏi:“làm sao để có thể vào Ma Giới?”
Phong chủ cười nham hiểm nói:“chúng ta sẽ dùng khổ nhục kế”
Ở Ma Giới, mọi người đang vui vẻ nói chuyện.
Huyền Vũ cười nói:“vậy là chúng ta đã thoát khỏi thú triều rồi”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“tôi nghĩ kế hoạch thú triều của Tuyệt Thần Giới thất bại rồi nhưng tôi nghĩ bọn chúng cũng sẽ có kế hoạch mới hãm hại chúng ta”
Hạ Diệp Ân ngơ ngác hỏi:“vậy bọn chúng rốt cuộc có mưu kế gì để có thể hãm hại được chúng ta?”
Hoàng Tiểu Long trầm tư:“có rất nhiều kế hoạch có thể gây bất lợi cho chúng ta…như khổ nhục kế cũng không phải ngoại lệ”
Huyền Vũ nhíu mày nói:“chúng ta chỉ cần đóng thành lại không cho ai tiếp cận là được thì sợ gì bị trúng kế của địch chứ”
Hoàng Tiểu Long cười gian nói:“cậu đã bao giờ nghe đến kế trong kế hay dùng độc trị độc chưa?
Huyền Vũ khó hiểu hỏi:“ý cậu là…”
Hoàng Tiểu Long tàn ác nói:“tôi sẽ dùng kế của Tuyệt Thần Giới để diệt bọn chúng”
Ngoài cửa thành Ma Giới xuất hiện năm người kỳ lạ, một cựu binh mặc chiến giáp màu vàng trông rất cổ, một kẻ ăn mày đầu tóc rũ rượi, một tiểu cô nương nhỏ nhắn trông rất đáng yêu chỉ là bộ đồ mà tiểu cô nương mặc lại trông rất bẩn, một pháp sư khá già trong tay cầm quyền trượng trông rất uy nghiêm trang phục lại không hề có một vết bẩn nào và một kiếm khách trùm kính khuôn mặt sau lưng là một thanh kiếm còn trang phục thì hoàn toàn chỉ có một màu đen.
Binh lính canh cửa lạnh lùng hỏi:“các hạ là ai? các vị hãy khai báo quý danh cho ta biết?”
Cựu binh lên tiếng nói:“ta là Đại Cảnh Hùng, trung đoàn trưởng của Hắc Vạn Giới. Trong một lần làm nhiệm vụ của thành chủ giao phó mà bị đột kích bất ngờ, may mắn có thể thoát khỏi nanh vuốt địch và lưu lạc đến đây”
Kẻ ăn mày thở dài nói:“ta là Lâm Oách chỉ là một người ăn mày thôi”
Binh lính canh cửa nói:“còn các ngươi là ai?”
Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt khóc oà lên:“ta là Uyển Mộng…là một nô lệ…bị bọn buôn người…bán đến chỗ này…hức…hức”
Binh lính canh cửa nhẹ nhàng nói:“đừng khóc, bọn ta cũng chỉ làm theo lệnh của chủ nhân thôi”
Lão pháp sư cười nói:“ta là Lưu Thế Nhất một pháp sư hệ tấn công”
Tên kiếm khách lạnh lùng nói:“Bách Minh là tên ta”
Binh lính canh cửa nói:“các ngươi đứng đây, để ta đi thông báo với nữ đế”
Tên bính lính đó nói xong liền chạy vào trong sảnh điện Ma Giới.
Hắn cung kính bẩm báo:“thưa nữ đế, ngoài thành có năm kẻ lạ mặt muốn vào thành phủ của chúng ta. Có nên cho bọn họ vào không ạ?”
Hạ Diệp Ân thở dài nhìn về hướng Hoàng Tiểu Long hỏi:“đúng như tướng công đoán nhỉ?”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói với tên lính kia:“ta muốn quan sát những kẻ đó, ngươi dẫn ta đi được không?”
Tên binh lính đó sợ hãi mà nhìn về Hạ Diệp Ân, sau khi thấy cô gật đầu thì liền nói:“vâng, chúng ta đi thôi”
Hoàng Tiểu Long cùng binh lính đi ra thành thì thấy năm người đang đứng trước cửa thành Ma Giới.
Hoàng Tiểu Long quan sát cả năm người một lúc rồi vỗ vai Đại Cảnh Hùng người lính cựu binh của Hắc Vạn Giới nói:“ngươi làm cho tốt nha, kẻo bị giết đó”
Mọi người không hiểu gì.
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng ra lệnh:“mở cửa thành ra, để bọn họ vào đi”
Bính lính nghe lời mở cửa thành ra để năm người kia bước vào.