Hắc Ám Nữ Đế

Chương 87: Chương 87: Quyết chiến sinh tử




Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:“thức thứ nhất, vạn hoa đổ lệ”

Hàng vạn cánh hoa bay đến tấn công Trâm Huyền Nhã nhưng cô ta không né tránh mà vẫn ngồi trên không mà gảy đàn.

Trâm Huyền Nhã nói:“giai điệu thôi miên”

Những cánh hoa anh đào của Phong Lãnh Nguyệt lại tấn công quân binh của Ma Giới.

Phong Lãnh Nguyệt ngạc nhiên nói:“cô ta có thể thôi miên được cánh hoa sao?”

Trâm Huyền Nhã cười khinh thường nói:“cô chỉ có vậy à?”

Phong Lãnh Nguyệt nói:“thức thứ hai, Huyết trảm thiên không”

Một nhát chém khổng lồ được bao phủ bởi cánh hoa màu đỏ thẫm đang tiến về phía Trâm Huyền Nhã.

Trâm Huyền Nhã gảy đàn nói:“giai điệu chết”

Một tiếng nhạc chói tai vang lên không chỉ thổi bay những cánh hoa của Phong Lãnh Nguyệt mà những quân binh của Ma Giới khi nghe tiếng nhạc chói tai này thì lập tức tan biến.

Phong Lãnh Nguyệt bịt tai lại nói:“vậy mà còn có thể tấn công tầm xa, thật không biết đâu là giới hạn cuối cùng của cô ta”

Trâm Huyền Nhã cười nói:“chỉ là nhập thần cảnh nhỏ bé mà dám khiêu khích Tuyệt Thần Giới sao?”

Ở trên bầu trời, Uyển Mộng và Bách Minh đứng đối mặt nhau.

Uyển Mộng lên tiếng:“ ngươi muốn nói gì?”

Bách Minh không nói gì lao đến hôn lên môi của Uyển Mộng, cả hai chìm trong nụ hôn ngọt ngào của nhau.

Hai thanh kiếm từ từ hạ xuống mặt đất.

Uyển Mộng đỏ mặt nói:“ngươi...”

Bách Minh ôm lấy Uyển Mộng buồn bã nói:“chúng ta chạy trốn đi”

Uyển Mộng lắc đầu nói:“cho dù chúng ta có chạy trốn cũng không thể thoát khỏi Tuyệt Thần Giới đâu”

Bách Minh đau lòng ôm lấy Uyển Mộng nói:“tất cả là tại ta năm xưa không giữ tay nàng thật chặt mà để nàng rời đi”

Uyển Mộng thở dài nói:“chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa”

Trong lao ngục của Tuyệt Thần Giới, Huỳnh Quang Thế đang đi tìm nơi nhốt Bảo Thiên.

Còn ở ngoài chiến trường, Huyền Vũ và thần kiếm đang quyết chiến.

Huyền Vũ tức giận nói:“Cửu Thức Kiếm Vương”

Chu Vân Lĩnh hừ lạnh nói:“ồ, thú vị đây”

Huyền Vũ vung kiếm nói:“thức thứ nhất, liên hoàn ảnh”

Đột nhiên hàng trăm ngàn Huyền Vũ xuất hiện lao lên tấn công, thần kiếm lạnh lùng vung kiếm khiến tất cả Huyền Vũ tan biến.

Chu Vân Lĩnh nhíu mày nói:“là ảo ảnh sao?”

Huyền Vũ từ trên không chém xuống, thần kiếm nhanh chóng lùi lại. Nhát chém của Huyền Vũ mặc dù không gây tổn hại lớn cho ông ta nhưng lại có thể sượt qua vai của thần kiếm.

Chu Vân Lĩnh cười nói:“tên nhóc này cũng thật thú vị”

Huyền Vũ tức giận nói:“vậy mà lại không thể làm tổn thương ông ta”

Chu Vân Lĩnh cười tàn ác nói:“bổn tôn sẽ cho ngươi thấy thế nào là kiếm pháp”

Huyền Vũ nhíu mày nói:“phiền phức rồi”

Chu Vân Lĩnh vô cảm nói:“Đế Sát Kiếm Thần”

Huyền Vũ lạnh lùng vung kiếm về phía thần kiếm nói:“thức thứ hai, nhất vương trảm”

Một nhát chém với uy lực kinh khủng tấn công thần kiếm.

Chu Vân Linh cười nói:“thức thứ nhất, sát đế”

Một nhát chém của thần kiếm không chỉ thổi bay tuyệt chiêu của Huyền Vũ mà còn chém Huyền Vũ một nhát lớn trên cơ thể.

Huyền Vũ ngã gục trên mặt đất.

Thiên Tuyết và Hạ Diệp Ân đang đánh nhau.

Thiên Tuyết tấn công Hạ Diệp Ân điên loạn nhưng Hạ Diệp Ân lạnh lùng chém hàng trăm nhát lên mặt của Thiên Tuyết khiến cô ta bất tỉnh, khuôn mặt của Thiên Tuyết bây giờ chỉ là một màu đỏ thẫm.

Hạ Diệp Ân lạnh lùng lao đến tấn công thần kiếm Chu Vân Lĩnh đang có âm mưu đoạt thanh kiếm của Huyền Vũ.

Chu Vân Lĩnh lùi lại nói:“không ngờ là cô ngăn cản ta”

Hạ Diệp Ân lạnh lẽo nói:“ngươi dám động vào thanh kiếm của hắn thì ta sẽ cho ngươi tan biến khỏi thế giới này”

Thần kiếm Chu Vân Lĩnh thở dài nói:“nhóc con, ta với ngươi lần sau gặp lại”

Ông ta nói xong thì biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.