Ở Hắc Vạn Giới, Hoàng Tiểu Long và thành chủ Hắc Vạn Giới đang nói chuyện.
Hoàng Tiểu Long bất lực nói:“ngài thật biết tăng độ khó cho bọn tôi đó”
Thành chủ Hắc Vạn Giới cười lớn nói:“vậy mới thú vị chứ”
Hoàng Tiểu Long vô cảm nói:“đúng là thú vị hơn thật nhưng cũng vì thế mà tốn thời gian hơn”
Tại Tuyệt Thần Giới, các thần đế và Phong gia đang nghĩ bước hành động tiếp theo.
Phong chủ cung kính nói:“gián điệp chúng ta đã gài vào bây giờ đang trên đường hộ tống Hoàng Kim Thư đến Hắc Vạn Giới.”
Thiên Tuyết lạnh lùng nói:“chuẩn bị lực lượng, chúng ta sẽ đột kích tấn công bọn chúng để chiếm Hoàng Kim Thư”
Thần đế Thanh Lăng suy nghĩ nói:“chúng ta nên cẩn thận, có thể là cái bẫy…”
Thần đế Thanh Lăng chưa nói xong thì đã bị Thiên Tuyết chém chết.
Thiên Tuyết tức giận nói:“kẻ nào ngăn cản ta đều phải chết”
Các thần đế khác thấy vậy không hề phản ứng gì là quá bất ngờ hay sợ hãi, có lẽ bọn họ đã quá quen với phong cách giết người tùy tiện của Thiên Tuyết rồi.
Trong khu rừng âm u, chết chóc đang có sáu người ngồi cắm trại.
Uyển Mộng sợ hãi nói:“tôi muốn về nhà”
Lâm Oách tò mò hỏi:“có phải chúng ta đã lạc đường rồi không?”
Huyền Vũ gật đầu đáp:“đúng vậy, chúng ta đã lạc đường rồi”
Lưu Thế Nhất thở dài nói:“chỉ muốn tìm một chốn nương thân mà khó vậy sao?”
Bách Minh ngồi tựa lưng vào cây thờ ơ nói:“chúng ta nên cảnh giác đi, trong khu rừng hoang vu này chắc chắn có hung thú rình rập nếu không cẩn thận thì chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây đó”
Đại Cảnh Hùng im lặng quan sát mọi người.
Gần đó có một người đang âm thầm theo dõi bọn họ.
Bỗng nhiên từ đâu, có một con quái thú tấn công.
Huyền Vũ ra lệnh:“ tất cả cảnh giác”
Bách Minh rút kiếm lao lên đánh nhau một trận với quái thú, mặc dù tốc độ của Bách Minh là rất nhanh và thanh kiếm của hắn rất sắc bén chém được trăm nhát trên người của quái thú nhưng con quái thú này có bộ lông rất dày nên không hề bị bất kỳ vết thương nào. Con quái thú tức giận mà tấn công mọi người dữ dội hơn.
Lâm Oách nhặt dưới đất một ít cát rồi ném vào người của quái thú nói:“sa tiễn”
những viên cát đó bay đến với vận tộc rất nhanh tấn công quái thú, dù có một lớp lông dày nhưng cũng không thể bảo vệ quái thú khỏi những hạt cát. Quái thú gầm lên đau đớn hung dữ tấn công Lâm Oách nhưng đã bị Bách Minh dùng kiếm đỡ được.
Lâm Oách nhặt cát vứt lên trời nói:“sa kích”
Những hạt cát rơi xuống đâm sâu vào thân thể quái thú khiến quái thú ngã xuống.
Huyền Vũ tò mò hỏi:“ngươi là người của Sa Tộc à?”
Lâm Oách gật đầu nói:“đúng vậy”
Uyển Mộng tò mò hỏi:“người Sa Tộc là sao?”
Huyền Vũ thở dài đáp:“người Sa Tộc là người chuyên sống ở những sa mạc lớn, bọn họ sẽ thường xuyên di cư đi nhiều nơi nên rất ít người có thể biết về tộc này. Điểm đặc biệt của tộc này là họ có thể điều khiển cát và biến cát thành vũ khí tấn công, nói đúng hơn là chỉ cần trong tay họ có cát thì là vô đối”
Lâm Oách nói:“thực ra người Sa Tộc cũng không mạnh đến vậy đâu, chúng tôi lúc ở sa mạc chỉ có thể điều khiển được sa thạch hay còn gọi là cát kết thôi, không phải loại cát nào cũng có thể dùng được cũng vì nhược điểm này mà tôi đã phải luyện tập suốt mười mấy năm để có thể tinh thông điều khiển tất cả các loại cát như hiện tại”
Bách Minh lạnh lùng nói:“hay là chúng ta ăn thịt quái thú đi, ở đây có lửa để nướng chín quái thú”
Mọi người đồng thanh nói:“tán thành”