Thành chủ Hắc Vạn Giới nói:“được rồi, chúng ta đi thôi”
Hoàng Tiểu Long nói:“nhớ cẩn thận nha mọi người, mặc dù đã có kế hoạch hoàn chỉnh rồi nhưng chúng ta không nên chủ quan mà mất cảnh giác với Tuyệt Thần Giới”
Hạ Diệp Ân quay trở về Ma Giới tập hợp hết binh lực tấn công Tần Quốc.
Ở Tuyệt Thần Giới, các thần đế đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Thần đế Hải Diệu Sơn lên tiếng nói:“ta cảm ơn, các vị đã đến đây cùng ta uống chén rượu”
Nữ đế Thiên Tuyết nói:“Hải Diệu Sơn, ngươi khách sáo quá rồi đó. Bọn ta đến đây uống rượu với người là vì muốn chúc mừng ngươi đã đột phá thần nhị cảnh thành công”
Thần đế Hải Diệu Sơn cười nói:“ha ha ha, ta cảm ơn các vị nhiều lắm”
Các thần đế đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có rất nhiều kiếm trận từ trên trời bay xuống. Các thần đế cảm nhận được nguy hiểm liền rút kiếm ra phản công.
Thần đế Hải Diệu Sơn hét lớn:“thành chủ của Hắc Vạn Giới, ngươi có biết đang làm gì không? ngươi muốn Hắc Vạn Giới bị diệt vong à?”
Thành chủ Hắc Vạn Giới cười lớn nói:“hôm nay ta sẽ khiến tất cả thần đế các ngươi phải trả giá cho những tội ác các ngươi đã làm với bọn ta”
Các thần đế lao lên tấn công, thành chủ của Hắc Vạn Giới cũng không bị yếu thế mà khí thế phản công càng mạnh mẽ hơn, Dạ Thiên Yên ở trên không trung triệu hồi hàng vạn thanh kiếm tấn công thần đế.
Thần đế Hải Diệu Sơn khó hiểu nói:“chúng ta nên cảnh giác có mai phục, thành chủ Hắc Vạn Giới là kẻ mưu mô, gian xảo. Tại sao chỉ có hai người tấn công? binh lực của Hắc Vạn Giới đâu? Hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc gây nguy hiểm cho Hắc Vạn Giới, có lẽ hắn còn âm mưu khác nữa nên chúng ta phải đề phòng cẩn thận hơn”
Nữ đế Thiên Tuyết lạnh lùng nói:“không cần biết hắn có quỷ kế gì, chỉ cần hắn xâm phạm vào Tuyệt Thần Giới thì chỉ có đường chết”
Thần đế Hải Diệu Sơn từ tốn nói:“chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ âm mưu của thành chủ Hắc Vạn Giới thì hơn đó”
Nữ đế Thiên Tuyết không nói lời nào rút kiếm ra một nhát chém kết liễu mạng sống của thần đế Hải Diệu Sơn.
Đang lúc các thần đế cảnh giác với thành chủ Hắc Vạn Giới và Dạ Thiên Yên thì từ dưới đất hàng trăm vạn binh lực của Hắc Vạn Giới lao lên tấn công các thần đế. Do các thần đế bị phục kích quá bất ngờ nên thần đế đang bị thất thủ nhanh chóng.
Tại Tần Quốc, hàng trăm vạn binh lính của Ma Giới tàn sát hết người dân trong kinh thành, tạo nên một khung cảnh thật chết chóc, mùi máu tanh bao quanh cả một vùng trời, khắp mọi nơi đều là hoang tàn. Ma Giới tiến vào hoàng cung đồ sát hết tất cả mọi người. Tần Vương đang ngồi trong sảnh điện chính, người Ma Giới tiến vào kết liễu mạng sống của Tần Vương.
Hạ Diệp Ân cười khinh thường nói:“một Tần Quốc nhỏ bé mà lại có lòng tham không đáy gây nên sự diệt vong cho một vương triều. Thật ngu ngốc”
Bỗng nhiên có tiếng hét ở ngoài sảnh điện, Hạ Diệp Ân bước ra thì thấy có ba cô gái xinh đẹp đang sợ hãi trước hai tên thuộc hạ của Ma Giới.
Hoàng Minh Ngọc nói:“hai người chạy đi để tôi ở lại giữ chân bọn chúng”
Đặng Ngọc My khóc lóc nói:“tỷ làm vậy quá mạo hiểm, có chết thì muội cùng chết với tỷ”
Tần Băng Nhi nói:“đúng vậy, có chết thì chúng ta cùng chết mãi mãi không xa rời”
Tên thuộc hạ Ma Giới cười nham hiểm nói:“ hôm nay thật may mắn, còn có ba mỹ nữ để chúng ta...chơi đùa rồi ha ha ha”
Tên thuộc hạ còn lại cũng cười tàn ác nói:“đúng là trời giúp chúng ta”
Hạ Diệp Ân lạnh lẽo nói:“ta thì không giúp các ngươi đâu”
Cô nói xong một nhát tiêu diệt hai tên thuộc hạ đó, ba cô gái thấy vậy sợ hãi lùi lại phía sau.
Hạ Diệp Ân vui vẻ nói:“ta có thể giữ mạng cho các ngươi nhưng cần có điều kiện, các ngươi đồng ý không?”
Tần Băng Nhi khó hiểu hỏi:“điều kiện gì?”
Cô bình thản nói:“trở thành nô lệ của ta”
Hoàng Minh Ngọc hét lên:“tuyệt đối không bao giờ, bọn ta có chết cũng không bao giờ chịu làm nô lệ cho kẻ như ngươi”
Đặng Ngọc My buồn bã nói:“tôi đồng ý làm nô lệ của cô nên mong cô tha mạng cho hai tỷ tỷ của tôi”
Tần Băng Nhi lo lắng hỏi:“sao muội lại làm vậy?”
Đặng Ngọc My đáp:“muội không muốn nhìn hai tỷ gặp nguy hiểm nên...mong các tỷ hiểu cho lựa chọn ngu ngốc của muội hôm nay”
Hoàng Minh Ngọc lên tiếng:“muốn đi thì cả ba chúng ta cùng đi”
Tần Băng Nhi kiên định nói:“đúng vậy, chúng ta cùng đi”
Hạ Diệp Ân lạnh lùng nói:“các người đã có lựa chọn chưa?”
Tần Băng Nhi nói:“chúng tôi đã quyết định là nguyện làm nô lệ của cô”
Hạ Diệp Ân thờ ơ nói:“các ngươi nói bằng miệng không ai tin đâu, phải chứng minh bằng hành động kìa”
Hoàng Minh Ngọc khó hiểu hỏi:“cô nói vậy là sao?”
Đặng Ngọc My lo lắng hỏi:“cô còn muốn bọn tôi lằn gì nữa thì mới tin bọn tôi chứ?”
Hạ Diệp Ân nói:“sát ma ấn thuật khai mở”
Một ngọn lửa màu đen nuốt chửng Hoàng Minh Ngọc, Đặng Ngọc My và Tần Băng Nhi. Lúc sau, ngọn lửa đen cũng tiêu tan còn ba cô thì không chịu được độ nóng của lửa nên đã bất tỉnh, trên bàn tay các cô thì có thêm một dấu ấn của thuật pháp.
Cô nhìn ba người đang nằm bất tỉnh lạnh lùng nói:“đưa cả ba người họ về Ma Giới, ai dám mạo phạm bọn họ hay có hành động vô lễ với bọn họ thì ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Các ngươi đừng có phạm sai lầm đấy”
Tất cả thuộc hạ nghe xong thì liền sợ hãi toát mồ hôi mà tuân lệnh của Hạ Diệp Ân đưa cả ba cô gái này về Ma Giới.