Hắc Ám Văn Minh

Chương 21: Q.4 - Chương 21: Diệp Thần chuyện xấu




Mọi người đi vào căn cứ, Mộ Bạch Phong nhìn mọi người nói: “ta đi trước đem Cơ Hóa Nhục đổi ra, chọn ra hai người đi với ta với tư cách giám sát, những người còn lại tản a.”

Diệp Thần phất phất tay nói: “Đi thôi.” Nói xong liền quay người rời đi, đám người Bạch Long vội vàng cùng qua. Nhạc Hằng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Diệp Thần bình thản nói: “Trước đi thăm tiểu trúc một chuyến, rồi rút về doanh.”

“Ta cũng đi, rất lâu rồi không gặp Diệp tỷ tỷ rồi.” Chư Cát phàm hì hì cười nói.

Diệp Thần liếc nhìn bọn hắn nói: “Nếu các ngươi có rãnh thì trong quân doanh tiếp nhận nhiệm vụ, tháng sau sẽ có một lần hành động lớn, chức vị càng cao nguy hiểm lại càng thấp.”

Đám người Bạch Long khẽ giật mình, chợt cổ quái nhìn Diệp Thần.

“Diệp Thần đại ca.” Chư Cát Phàm hai mắt giảo hoạt, nói: “Ngươi là lo lắng cho chúng ta sao?”

Diệp Thần liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Về sau này còn có địa phương cần có các ngươi giúp, thật vất vả bồi dưỡng như vậy, chết hết thì quá lỗ vốn rồi!”

Mấy người Nhạc Hằng nhìn nhau, chợt cười cười.



Kế tiếp, đám người Diệp Thần đi tới nơi ở Diệp Trúc, chỉ thấy Diệp Trúc ngồi ở cửa sổ xem sách, cực kỳ điềm đạm nho nhã, lúc nàng trông thấy mọi người đến, ngơ ngác một chút, liền bề bộn thả sách xuống, như con chim nhỏ vui mừng chạy tới.

Trò chuyện trong chốc lát, đám người Diệp Thần đứng dậy rời khởi phòng.

Diệp Thần nhìn Bạch Long nói: “Những thi thể kia ngươi giải phẫu, tổng cộng thu được bao nhiêu Cơ Hóa Nhục?”

“Không rõ ràng lắm, hơn mười khối a, các loại cấp bậc đều có.” Bạch Long trả lời không suy nghĩ.

Diệp Thần gật đầu nói: "Hối đoái sử dụng, không nên giữ lại."

Bạch Long nhẹ gật đầu.

Sau đó mấy người đi về quân doanh, vừa đến cửa ra vào Diệp Thần liền trông thấy ánh mắt của hai cái binh sĩ thủ cửa, mang theo chút khác thường, có vài phần cổ quái, còn có thương cảm cùng đùa cợt.

Diệp Thần có chút nhíu nhíu mày, không để ý nữa, đi vào, nhìn thời gian đã đến lúc ăn cơm, liền đi về phía nhà ăn.

“Các ngươi có chú ý tới không?” Nhạc Hằng nhìn chung quanh một lần, hạ giọng nói: “Từ lúc tiến vào quân doanh, ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Diệp Thần, tựa hồ có chút quái dị.”

"Ừ!" Chư Cát Phàm nhẹ gật đầu.

Diệp Thần đạm mạc nói: "Không cần để ý tới."

Đối với cái nhìn người khác, hắn luôn luôn không để ý tới, làm tốt việc của mình là được, hà tất quan tâm ánh mắt của người khác làm gì?

Đi tới nhà ăn, bên trong người đến người đi.

Diệp Thần dẫn đầu đi vào, hắn vừa vào đến liền hấp dẫn mấy người chú ý, cả đám ngừng động tác cổ quái nhìn hắn, sau đó càng nhiều người hơn chú ý tới đây, rối rít quay đầu nhìn về phía Diệp Thần.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của toàn bộ nhà ăn, trên mặt Diệp Thần không có nửa điểm thất thố gì, tùy ý mà tìm một vị trí, kéo ra cái ghế, toàn bộ nhà ăn một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm cái ghế mà hắn kéo.

Mấy người ngồi xuống, Bạch Long cùng Nhạc Hằng trông thấy ánh mắt cổ quái bốn phía, nhíu mày, đi thẳng tới cửa kính, nhận lấy đồ ăn.

Mấy người kia nhìn Diệp Thần vài lần, liền không có chăm chú nhìn nữa mà tiếp tục ăn, nhỏ tiếng nghị luận, tuy thanh âm rất nhỏ những vẫn là truyền vào trong tai đám người Diệp Thần.

“Ngươi có nghe nói chưa?”

“Nghe rồi, chính là người kia, chậc chậc, rất là đẹp trai, khó trách có thể câu dẫn con gái Tổng Tư Lệnh a!”

“Hừ, chỉ là một cái tiểu bạch kiểm mà thôi, con gái Tổng Tư Lệnh là nhân vật bậc nào, thân thể thiên kim há có thể để tiểu nhân vật này đầu độc.”

“Ngươi khoan hãy nói, ta lần trước nhìn thấy được con gái Tổng Tư Lệnh, lớn lên rất là xinh đẹp a, nếu ta có thể cưới được lão bà như vậy, vậy thì chết cũng muốn làm quỷ phong lưu a.”

nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, Chư Cát Phàm cùng Mạc Phong không khỏi đưa ánh mắt nhìn hướng Diệp Thần, Chư Cát Phàm hiếu kỳ nói: “Diệp Thần đại ca, ngươi đem con gái lão đại thành phố … à con gái Tổng Tư Lệnh này lừa đến tay sao?”

Diệp Thần trừng mắt hắn một cái, “Không nên nói bậy, ta ngay cả loại con gái gì đã chưa thấy qua, cần gì phải câu dẫn con gái Tổng Tư Lệnh.”

Lúc này, Bạch Long cùng Nhạc Hằng nhận lấy đồ ăn trở về, Bạch Long trêu chọc Diệp Thần, nói: “Không thể tin được, bổn sự tán gái của ngươi so với ta còn mạnh hơn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đem con gái Tổng Tư Lệnh bắt lại rồi, quá bá a!”

Diệp Thần vẫn không nói gì, lúc này liền nghe được bên cạnh có người nói: “Nghe nói, con gái Tổng Tư Lệnh dung mạo như tiên nữ, tên gọi là Mộ gì ấy?”

“Ta nhớ tựa hồ gọi là Mộ Dung Tuyết a! Bất quá nàng đã có vị hôn phu, nghe nói không lâu nữa sẻ cưới nhau, người này là gan ghê gớm thật, lại dám câu dẫn phụ nữ có chồng, lợi hại!”

“Cái gì vị hôn phu, còn không phải là người kia quất quít chặt lấy, mới làm cho Tổng Tư Lệnh đem con gái gả cho hắn.”

Nghe thấy hai người này nói chuyện, Diệp Thần ngơ ngác một chút, trong đầu nhớ tới lúc tiến vào căn cứ thành phố, gặp gỡ một cái nữ hài áo trắng kia, khó trách lúc ấy cảm thấy tên của nàng có chút quen thuộc, nguyên lai là con gái lão đại của căn cứ Hoa hạ a!

“Lúc trước sao mà không nhớ tới a!” Diệp Thần trong nội tâm cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Ăn cơm.”

Đám người Nhạc Hằng thấy bộ dáng của Diệp Thần, khẽ giật mình, dáng tươi cười nhẹ nhõm trên mặt đã không còn, Bạch Long cũng thu hồi nụ cười, cau mày nói: “Người thật sự không có câu dẫn nữ nhi của Tổng Tư Lệnh?”

Diệp Thần dạm mạc nói: “Chẳng qua là hàn huyên mấy câu, không biết bị ai thấy, đã truyền thành chuyện xấu rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Hằng cau mày nói: “Mộ Dung Tuyết này thân là con gái Tổng Tư Lệnh, không kể đến tướng mạo bản thân nàng, chỉ nói đơn giản bối cảnh sau lưng nàng, liền đủ để khiến cho rất nhiều người truy cầu nàng, một khi trở thành con rể Tổng Tư Lệnh, vậy thì tương lai của căn cứ này liền thuộc chưởng quản của người đó rồi.”

"Thuận theo tự nhiên." Diệp Thần không cho là đúng.

Nhạc Hằng cười khổ nói: "Ngươi lần này gây ra một cái phiền toái lớn rồi."

Diệp Thần than thở nhẹ, "Ta cũng không ngờ rằng, rõ ràng trong lúc vô tình gặp được cái sự tình phiền toái như vậy, bất quá đã xảy ra rồi thì chỉ có thuận theo tự nhiên thôi, dù sao binh tới tướng đỡ là được.”

Bạch Long cổ quái mà nhìn hắn, nói: "Như vậy, chẳng phải sẽ có rất nhiều doanh trưởng cùng tướng quân sẽ âm thầm hãm hại ngươi?"

Diệp Thần lắc đầu, giống như là tất cả đều đang trong khống chế của hắn, nói: “Sẽ không đâu, không chỉ có một người truy cầu Mộ Dung Tuyết thôi đâu, cho nên tuy bọn hắn sẽ cho người đối phó ta, nhưng chủ yếu là bày ra thực lực để nịnh nọt Một Dung Tuyết, nếu là âm thầm hãm hại thì như vậy sẽ mất mặt mũi bọn hắn, hơn nữa sẽ làm cho Mộ Dung Tuyết không biết rõ ai làm.”

Nhạc Hằng gật đầu nói: "Có đạo lý, thế nhưng là, nếu có cường giả cấp doanh trưởng tới khiêu chiến ngươi, làm sao bây giờ?"

Diệp Thần mỉm cười, "Tới một người, giết một cái!" Nụ cười này khiến cho đám người Bạch Long không rét mà run.

"Nói như vậy..." Chư Cát Phàm nhỏ giọng nói: "Đây không phải là bại lộ ngươi sao? Lúc trước gác kiếm đều uỗng phí."

Diệp Thần khẽ thở dài một cái, nói: “Cái này cũng không có biện pháp, thiên tính không bằng người tính, ta không ngờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, lúc trước âm thầm làm việc chẳng qua là không muốn trên chọc thi phi, thế nhưng là hôm nay phiền toái tự động chạy tới, vậy thì cũng không cần phải tránh né, cùng lắm thì chính là chơi nhau trở mặt rời khỏi căn cứ.”

Bạch Long nhìn hắn một cái, "Ngươi thật sự là nghĩ như vậy?"

Diệp Thần gật đầu.

Bạch Long hồ nghi nói: "Ta cảm giác như thế nào, trong nội tâm ngươi giống như là có ý định khác?”

Diệp Thần liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều."

Bạch Long bỉu môi nói: “Dùng tính cách của ngươi, lúc trước ẩn nhẫn làm việc là nhất dịnh có mục đích, hơn nữa chỉ sợ là rất nhiều, nếu là mưu phản căn cứ thành phố, vậy thì sẽ làm rối loạn kế hoạch của ngươi, tình huống như vậy ngươi là sẽ không cho phép đấy.”

Diệp Thần im lặng nhìn hắn, nói: "Làm sao ngươi biết?"

Bạch Long nhún vai, nói: "Bởi vì ta biết rõ, ngươi luôn có chuẩn bị ở sau màn."

Diệp Thần không khỏi cười khổ, cảm giác tựa hồ đã xem thường chỉ số thông minh Bạch Long, không nghĩ đến cái nam nhân bình thường cười hì hì, nói chuyện không thèm suy nghĩ này, vậy mà tâm tế như vậy, chỉ riêng điểm ấy đều đoán được.

Trên thực tế lúc nghe được tin tức này, trong nội tâm Diệp Thần liền nghĩ tới rất nhiều chuyện, an bài rất nhiều kế hoạch ở sau, có thể đảm bảo chính mình sẽ không rời khỏi căn cứ, hơn nữa sẽ sử dụng những điều này khiêu khích mấy người kia, lôi cổ trở về đây thanh lý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.