“Cuối cùng...”
Giáo sư McGonagall ngập ngừng.
“Sao vậy, Minerva? Có chuyện gì sao?” Dumbledore lên tiếng hỏi, giáo sư McGonagall có việc gì sao? Thường năm không có xảy ra như thế.
“...Harry Peverell Slytherin!”
Cái tên vừa đọc ra làm tất cả đại sảnh đường chính thức câm lặng. Đúng thế! Là câm lặng!
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Peverell Slytherin?
Cái quái gì thế!
Đối với những con người sống ở trên mảnh đất pháp thuật tựa như rất thần kì mà mở to mắt không dám tin vào những lời giáo sư McGonagall nói. Còn với những học sinh có nguồn gốc là Muggle, bọn họ không hiểu chuyện gì.
Không chỉ riêng các học sinh, trên bàn của các giáo sư sắc mặt cũng không khác là bao. Từng con người như không tin vào cái tên mới được đọc ra.
Dòng họ thuộc Gryffindor và họ của Salazar Slytherin vì sao lại xuất hiện ở đây!?
Trên dãy bàn giáo sư, Lily Potter chính thức không còn biết chuyện gì cả. Cô vừa nghe thấy gì? Peverell? Đó không phải họ chính gốc của Potter sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Còn có, Slytherin là như thế nào?
Lily mở to mắt, ngạc nhiên nhìn đứa trẻ từng gặp tại Hẻm Xéo. Đó là một đứa trẻ xinh đẹp, đôi mắt màu rất giống cô nhưng một điều gì đó trong đôi con ngươi màu lục xinh đẹp ấy cô lại cảm thấy nó là một thứ vô cùng nguy hiểm, có thể giết chết bất kì một ai. Đứa trẻ ấy thong dong bước từng bước chân lên bục cao đã được đặt chiếc ghế trước đó, một suy nghĩ kì lạ rằng, cô lại cảm thấy bước chân của đứa bé tóc đen được cố định bằng sợi vải cao cấp kia như một vị vua. Một kẻ trời sinh được mệnh là đứng đầu!.