Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 7: Chương 7: Hắc bang lão đại, bị đùa giỡn … . .




Hàn Hữu Dạ, hôm nay tôi muốn đến nhà cậu thăm hỏi gia đình. Gọi cho cha cậu một cuộc điện thoại đi!”

“Vâng.”

“Hữu Dạ, lão sư hôm nay cơn tức thật lớn, xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa rồi lão sư bộ dáng đằng đằng sát khí, thiếu chút nữa đem mình hù chết. Kỳ thật lão sư mới là hắc đạo đi… .

“Ai biết!” Hàn Hữu Dạ tức giận nói. Tối hôm qua tinh thần cha hắn tựa hồ đã bị đả kích nghiêm trọng, nói chuyện cũng không lưu loát, cùng u hồn giống nhau đắc phiêu (bay lượcn/ lượn lờ) trở về phòng ngủ. Bất quá hôm nay buổi sáng tinh thần lại phấn chấn , nghe đám đàn em nói sáng sớm đã cùng hai mỹ nữ mây mưa… . .

“Này! Ta kháo! Lão tử đang chơi 3P a~! Ai dám quấy rầy!” Hàn Thiên Long gối đầu lên bộ ngực đầy đặn của mỹ nữ, rít gào nói. Hắn ngày hôm qua nổi giận trong bụng, bây giờ còn không phát hoàn đâu.

“Ba, là con.”

“Nga, nga, là Hữu Dạ a. Chuyện gì?” Thái độ lập tức 180 độ đại chuyển biến, thực hiển nhiên Hàn Thiên Long thập phần thương yêu đứa con trai này.

“Lão sư nói tối nay muốn đến thăm gia đình chúng ta.”

“Cái gì!” Hàn Thiên Long tròng mắt đột nhiên hung bạo, bàn tay dùng sức, mãnh đắc ngồi dậy, “Con nói gì? Ngụy Tỉnh tiểu tử kia muốn đến đây? !” Hắn cũng dám lại đây? !

“Ân.”

“Hắc hắc hắc…” Hàn Thiên Long híp mắt, ngây ngô cười, suy nghĩ đã vô hạn khuếch trương đến lên chín từng mây, thực hiển nhiên nghĩ khẳng định cũng không phải chuyện tốt.

“Ba, làm sao vậy… . ?” Hàn Hữu Dạ nhíu mày, di động đô đô vang, bị treo… . Cha của hắn cười thật là rất quỷ dị, âm sầm sầm, lại đang có chủ ý gì xấu.

“A! Bảo bối em làm sao vậy?” Hàn Thiên Long thật vất vả theo ý dâm trung đi ra, phục hồi tinh thần lại, đang chuẩn bị cùng hai mỹ nữ đại chiến ba trăm hiệp, lại phát hiện, một người đã ngã. Khuôn mặt kia kêu một cái da thịt như tuyết, không có chút huyết sắc nào, chỉ còn lại có thở yếu ớt, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình liền dũng mãnh như vậy? Cười hắc hắc, “Bảo bối nhi, lại không được , lão tử còn không có đủ đâu.”

Một nữ tử khác hoàn hảo run rẩy tay chỉ chỉ ma trảo vạn ác của Hàn Thiên Long “Ngài dùng sức quá, nàng bị ngài làm hôn mê… .”

Hàn Thiên Long sửng sốt, lúc này mới phát giác, vừa rồi cảm xúc quá kích động tựa hồ là nắm cái gì đó mềm, nguyên lai là cô nàng đại bạch thỏ này a!

“Làm sao bây giờ? Chị của em hôn mê. Bộ ngực cũng bị ngài nắm bị thương.”

Hàn Thiên Long buồn bực phất tay, “Ít nhất cũng cỡ B! Cho rằng lão tử không được bóp, hai cái vú giả lừa gạt tiền? Quên đi, lão tử hôm nay còn có chuyện trọng yếu, đến A Tử bên kia lĩnh mười vạn, cút nhanh đi.”

Nữ nhân nhãn tình sáng lên, đi rất nhanh.

“A Tử ! A Tử ! A Tử ——! ! Mẹ nó! Chết ở đâu vậy! Lúc cần dùng hắn lại chẳng thấy người!” Hàn Thiên Long một bên mặc quần áo, một bên xem nhẹ, thực hiển nhiên, hắn đã quên, hiện tại A Tử hẳn là phát tiền cho hai nữ nhân kia.

“Lão, lão Đại, ngài. . . . . hộc hộc. . . . . Anh gọi em…” A Tử buồn bực, thân là cánh tay tâm phúc của lão Đại, hắn cũng sống không dễ dàng a. Bên ngoài xông pha đỡ đạn cho Lão đại, bên trong chạy vặt theo Lão đại nháo loạn, đông chạy tây chạy. Hắn chỉ kém phải bay tới mới vừa lòng Lão đại a..

“Mẹ nó! Chết ở chỗ nào! Anh mày gọi cậu nửa ngày! Nghĩ mình thái thượng hoàng sao!”

“Lão Đại, em cấp hai nữ nhân phát tiền mà… .”

“Mẹ nó! Chú mày còn tranh luận!”

“…” A Tử nước mắt chảy trên mặt, hắn cái này gọi là tranh luận sao? Lão Đại, anh rõ ràng trói Phì Nhục kia giống nhau, đem của tôi miệng trói đứng lên đi… .”Lão Đại, ngài kêu tiểu nhân có gì phân phó?”

“Nga! Đi! Anh em kết nghĩa cũng gọi đến!” Hàn Thiên Long lắc đầu hoàn dường như hưng phấn quá độ, chống nạnh cười lớn, “Ngụy Tỉnh, cậu tới đi! Lão tử chờ cậu! Xem tôi đêm nay như thế nào thu thập cậu! A ha ha ha —— ”

A Tử bị lão Đại nhà hắn vương bát (con rùa, hình như anh Tử đang chửi lão Đại của mình) cười lớn làm hắn có chút lạnh hãn, “Lão Đại, anh không phải là muốn đánh lão sư của thiếu gia đi.”

“Đánh? Lão tử muốn làm thịt cậu ta!”

A Tử hắc tuyến, thật không biết ai đêm qua bị người ta đuổi chạy khắp phòng bào…”Kia anh là muốn… ?”

“Ân… Tạm thời còn không có nghĩ ra được. Quản hắn, trước đem các huynh đệ kêu lên, mẹ nó, hôm nay buổi tối nhất định phải bắt tiểu tử kia dập đầu nhận sai!” Hàn Thiên Long súy chân, ngang tàn đi ra ngoài. A Tử yên lặng theo ở phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lão Đại a lão Đại, anh cần gì chứ.

Lúc này vừa lúc là lê minh tiền đích hắc ám… . . (bóng tối trước bình minh)

“Lão Đại, còn muốn chờ sao?” A Tử còn buồn ngủ, một phòng anh em đồng dạng lộ vẻ vành mắt đen, “Trời cũng sắp sáng.” Nghiêm khắc mà nói, hôm nay đã qua . Lão Đại, anh cũng đừng chống cự, thừa nhận đi, anh hẳn bị đùa giỡn, chúng ta Thiên Long bang bị một lão sư đùa giỡn ! Nước mắt chảy trên khuôn mặt… . Nghiêm chỉnh giúp huynh đệ giống như ngốc tử đứng cả đêm, đã thực thật đáng buồn, càng thật đáng buồn là lão Đại bọn hắn không thể nhận sự thật, còn liều chết chịu đựng!

“Câm miệng! Nói không chừng, tên kia có chuyện bận đột xuất .”

“Lão Đại… Anh liền thừa nhận đi. Thất bại là mẹ của thành công, ván sau, anh nhất định sẽ thắng…”

“Mẹ nó! ! Tức chết lão tử ! !” Hàn Thiên Long rít gào một quyền này đập nát cái bàn trước mặt, hắn là hy vọng cỡ nào chờ đợi Ngụy Tỉnh đến, hắn là một lòng tận tâm như thế nào chuẩn bị ‘đại lễ’, chính là! Chính là! Chính là Ngụy Tỉnh cậu tại sao không có đến! Cậu lộ cái mặt cũng tốt a, cùng lắm thì lão tử không trả thù cậu . Cậu như vậy con mẹ nó làm cho lão tử tại đây mất mặt trước anh em, tính làm sao chịu nổi! ! !”A Tử , đi đem di động của Hữu Dạ lại đây!”

“Nga!”

“Uông uông uông uông uông uông uông uông… .” Hàn Thiên Long đầu mạo gân xanh nghe trong di động liên tiếp tiếng chó sủa, người này rốt cuộc có bao nhiêu thích Phì Nhục nhà hắn a?

Ngụy Tỉnh gian nan mở to mắt, ngẩng đầu vừa thấy, mới hơn bốn giờ, ai đang gọi điện?

“Này, Hàn Hữu… .”

“Ngụy Tỉnh, cậu đang ngủ! Cậu đang ngủ ! Con mẹ nó cậu đem lão tử thức cả đêm, lại dám ngủ! Tôi muốn đem cậu đại thiết bát khối (cắt thành 8), tưới bùn, nhét vào máy xay thịt, đốt thành tro, ném vào bồn cầu! Tôi muốn đem Phì Nhục của cậu đun lên đem cho mèo ăn! Sẽ đem con mèo kia nướng cho con chuột ăn, lại đem con chuột kia đặt ở dưới lòng bàn chân con voi… .”

“Tút.”

Hàn Thiên Long ngốc hồ hồ nhìn vẫn di động manh âm, nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía A Tử , “Trách hồi sự? Tôi như thế nào không nghe thấy âm thanh nữa? ”

A Tử vẻ mặt hắc tuyến, hắn cho tới bây giờ không phát hiện lão Đại nhà mình sức tưởng tượng phong phú như thế hơn nữa không chịu nhận sự thật như thế.”Lão Đại, điện thoại bị treo.”

… .

“Con mẹ nó! Ngụy Tỉnh, cậu cũng dám treo điện thoại lão tử! ! ! Ngao —— ngao —— ”

A Tử thác nước hãn (đổ mồ hôi mà như thác), vì cái gì lại hú tiếng sói?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.