Vân Ngạo Thiên ung
dung thong thả chỉnh trang lại y bào huyền sắc, ngẩng mặt khẽ liếc nhìn
Phượng Cửu Ca một cái, rồi thu lại tầm mắt.
Hắn mở miệng, tuy là
quan tâm, nhưng giọng điệu lại vẫn lạnh băng như trước: “Vết thương của
nàng lành rất nhanh, vậy lập tức sẽ không sao?”
Phượng Cửu Ca
đỉnh đạc ngồi xuống đối diện Vân Ngạo Thiên, bưng tách trà lạnh trên bàn lên không chút kiêng dè mà uống vào một ngụm: “Ta xương cốt rất tốt.
Tam ca lại tinh thông y thuật, thiên về luyện đan, có ca ấy ở đây, ta có thể có chuyện gì.”
Thuốc uống và bôi ngoài da Quang Khai cho nàng có cả đống, nhìn thôi đã nhức đầu, cứ thừa dịp người khác không
chú ý, tất cả đều ném hết xuống núi.
Nếu bàn về thánh phẩm chữa thương, đám bảo bối mà nàng thu nhặt được, có thể so với đám thuốc của tam ca còn nhiều hơn.
Vân Ngạo Thiên dùng mắt lườm nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm: “Tam ca nàng y thuật thật cao thâm.”
“Đó… Đó là…” Phượng Cửu Ca ngơ ngác bị ánh mắt của Vân Ngạo Thiên nhìn đến
mức có chút rụt rè, vội vàng đem sự chú ý chuyển đến cái mục đích mà
nàng đến đây, “Hồi Nguyên thuật gì đó của chàng lợi hại như vậy, thân
thể hẳn là đã khỏe lên không ít, ta đang muốn mang chàng đi gặp một
người.”
Ánh mắt thanh lãnh của Vân Ngạo Thiên hướng về phía nàng, vẻ mặt nhàn nhạt không một chút biến đổi.
“Đem y phục cởi ra.”
“Cái gì?’ Phưởng Cửu Ca cả kinh nhảy bật dậy, Kinh Hồng trong tay vung ngang trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ, “Vân Ngạo Thiên, ngươi đừng quên
đã đáp ứng ta cái gì.”
“Phu quân.”
“Ta không quan tâm
ngươi là phu quân hay hôn quân, ngươi nên biết thân thể ngươi hiện tại
không thể đánh lại ta đâu.” Phượng Cửu Ca vừa nghĩ đến điều này, mày
liễu khẽ nhướng, khóe miệng nhếch lên mang theo vệt tà khí, “Thế nào?
Ngủ một mình khó ngủ vậy sao?”
Vân Ngạo Thiên nhướng nhướng hai
hàng lông mày, khóe miệng trưng ra một nụ cười lạnh: “Xem ra Kim Phong
Ngọc Lộ này, ta vẫn là nên giữ lại dùng vậy.”
“Phu quân thật là,
có đồ tốt thì cứ mau mang ra, khiến người ta hiểu lầm chàng, thật là
xấu.” Tốc độ rút đao của Phương Cửu Ca đã nhanh, tốc độ thu đao còn
nhanh hơn, nhưng tóm lại thì vẫn không thể nhanh bằng sắc mặt nói đổi
liền đổi của nàng.
Khóe miệng nàng cong lên, cười phải gọi là
sáng lạn như hoa, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp: “Phu quân à, cái tên Kim Phong Ngọc Lộ này vừa nghe qua đã biết là đồ tốt, dùng thế nào vậy?”
Không cần biết là dùng thế nào, miễn là đồ trong tay Vân Ngạo Thiên, thì
tuyệt đối sẽ không thua kém thứ gì, mấy thứ trước đó quá đủ để chứng
mình rồi.
Vân Ngạo Thiên không có nói gì, chỉ mở lòng bàn tay ra. Một viên thủy châu óng ánh trong suốt nằm giữa lòng bàn tay hắn khẽ
rung động, xem ra cũng không có gì khác so với những viên thủy châu
thông thường.
Phượng Cửu Ca đang rất buồn bực, liền nhìn thấy một quả cầu tròn màu thủy lam đột nhiên từ trên người nàng nhảy ra, trực
tiếp chui thẳng vào trong bàn tay Vân Ngạo Thiên, đem viên thủy châu
trong lòng bàn tay liếm sạch.
Đồ tốt, đồ tốt, ta muốn, ta muốn!
Xúc giác mềm mại chìa ra trước mặt hai người dương nanh múa vuốt, bộ dạng này, không phải Tiểu Thủy thì là ai?
Tiểu Thủy trời sinh trời dưỡng này, bản thân là vật không tầm thường. Nó đã
cảm thấy là đồ tốt, vậy Kim Phong Ngọc Lộ kia nhất định là vật thượng
đẳng.
Thế nhưng Phượng Cửu Ca vừa thay xong một bộ mặt tươi cười
siểm nịnh thì Vân Ngạo Thiên đã mở miệng trước, giết chết sự niềm nở đầy một bụng của nàng, “Chỉ có một viên thôi.”
Nàng ai oán nhìn quả
cầu nhỏ màu thủy lam bên cạnh. Tiểu Thủy thì lại đang lười biếng nằm ườn ở trên bàn tiêu hóa Kim Phong Ngọc Lộ vừa ăn được. Vẻ mặt đầy thỏa mãn, càng nhìn càng đáng ghét.
Cái thứ này, chỉ trong một ngày, đã ăn một viên nội đan ma thú cấp mười ba, lại ăn thêm một viên Hộ Tâm đan
cấp cao nhất, giờ lại ăn Kim Phong Ngọc Lộ của Vân Ngạo Thiên, nó không
sợ no chết hay sao vậy.
Vân Ngạo Thiên nhìn biểu tình thay đổi liên tục của Phượng Cửu Ca, khóe miệng hơi nhếch lên một chút: “Y phục, cởi ra.”