Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 13: Chương 13: Kẻ Nào Đang Nói Xấu Nàng Vậy




CHUYỂN NGỮ: TỬ SA

Phượng Chấn mặt không chút biểu tình nhìn Phượng Vân, đợi cho đến khi ông làm ầm ĩ xong, ông mới chậm rãi mở miệng: “Vân Nhi, tính tình Cửu Nhi ngươi cũng rõ hơn ai hết. Dù sao cũng là con gái ruột của ngươi, làm ầm ĩ như vậy làm gì, ngươi cũng hy vọng nó tìm được một nhà chồng tốt mà phải không. Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, vương triều Minh Nguyệt sớm đã không còn là một vương triều nữa rồi, bốn gia tộc chia để trị, mỗi bên tự cai quản lãnh địa riêng của mình. Mà đại lục Lâm Uyên không phải chỉ có riêng mỗi một mình Minh Nguyệt, mà còn có vương triều Thánh Dực và đế phong Vô Thượng nữa. Nếu như bản thân tứ đại gia tộc trở nên loạn lạc, chuyện bọn chúng muốn thôn tính Minh Nguyệt, chỉ là một sớm một chiều.”

Những năm gần đây tứ đại gia tộc nỗ lực bỏ qua những chuyện rắc rối phức tạp để thành thông gia với nhau là vì cái gì chứ?

Là vì để củng cố mô thức chung sống hòa bình của tứ đại gia tộc.

Nếu có một ngày mô thức này bị phá đi, thì vương triều Minh Nguyệt sẽ bị hủy.

Sự lợi hại của mối quan hệ này, khiến cho người ta phải dè chừng. Cho nên chỉ có thể dùng hết toàn lực để duy trì nguyên trạng, không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào nút thắt của sợi dây này.

Nếu thật sự đem Phượng Cửu Ca gả đi, dựa theo tính tình của nàng, tuyệt đối có bản lĩnh quấy phá Lăng gia đến mức gà chó không yên, đến lúc đó, không phải chỉ là chuyện của một cái hôn ước nhỏ nhoi thôi mà còn xa hơn thế.

Trong mắt Phượng Vân hiếm khi xuất hiện thần sắc nghiêm túc. Im lặng một lát, việc có thể làm cũng chỉ là thở dài một hơi theo Phượng Chấn: “Con ranh kia, thật khiến cho người ta muốn lột da nó.”



Ở giữa phòng gian đỏ thẫm của Ngọc Dương lâu, Phượng Cửu Ca đang khép mi nằm trên võng chợp mắt, bỗng hắt xì mạnh một tiếng, khiến nàng chợt tỉnh.

Kẻ nào đang nói xấu nàng vậy?

“Hắc Phong, Hắc Vũ, Hắc Kim!”

Vừa lên giọng kêu, ba nam tử áo đen liền tung người nhảy vào trong phòng, tựa hồ như đem không khí biến thành một trận gió lốc.

Hai mắt Phượng Cửu Ca khẽ nhíu, ánh mắt đặt lên trên gương mặt của ba người kia tra xét.

“Không tệ không tệ, đấu khí sắc xanh của Hắc Phong đã đạt đến đỉnh điểm, sắp chuyển sang đấu khí sắc lam rồi. Cái tên Hắc Vũ dễ thương này cũng không tệ, xem thân thể nhỏ nhắn ngày càng cường tráng, ngày càng đẹp ra. Còn Hắc Kim người mà ta yêu thương nhất nữa, quả nhiên đủ đen tối a, vừa rồi xem qua sổ sách một chút, thật sự là mỗi ngày thu vào được vô số đấu vàng a. Bất quá thế lực luôn không có ý nghĩa gì ở vương triều Minh Nguyệt, vì vậy phải chớp lấy cơ hội, thâm nhập vào vương triều Thánh Dực và đế phong Vô Thượng là tốt nhất.”

Một mình một người tự biên tự diễn nửa ngày, ba người áo đen trước mắt sắc mặt vẫn không chút thay đổi, kẻ không biết còn tưởng ba tên đứng trước mặt này là đầu gỗ.

Phượng Cửu Ca “khụ khụ” hai tiếng, lúc này mới vào chủ đề chính: “Tên nam nhân kia, các ngươi rốt cục đã tra được chút manh mối gì chưa?”

Mạng lưới tình báo tốn nhiều năm để phát triển đến như vậy, đừng nói ngay cả một tên nam nhân bị thương cũng tìm không ra, trừ phi nàng thật sự gặp phải quỷ rồi.

Trên mặt Hắc Phong hiện ra nét lúng túng: “Tên nam nhân kia, mất tiêu mất tích rồi.”

Mất tiêu mất tích rồi!

Ngữ khí vui vẻ của Phượng Cửu Ca trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch. Khẽ nhắm mắt lại, cắn chặt môi hồng. Biểu tình trên mặt u ám, nói không rõ không ràng.

“Các ngươi phải lo bảo hộ ta cho tốt rồi, ta không chừng ngay cả mặt trời ngày mai cũng không thấy nỗi đâu.”

Tên nam nhân kia đã có bản lĩnh biến mất ngay trong tầm kiểm soát nghiêm mật của nàng, vậy tuyệt đối sẽ có bản lĩnh ở giữa tầng tầng bố trí của bọn họ mà vào trong phòng, lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.

Chiếc roi lam sắc kia cứ như sấm sét, có thể không biết ăn chay là gì đâu.

“Chủ tử, tên nam nhân kia rốt cục là ai?”

Hắc Phong cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng. Song chỉ đổi lại được cái lắc đầu của Phượng Cửu Ca.

Nếu như nàng biết thì đã tốt rồi, có đánh chết nàng cũng không nguyện ý đi chọc vào nhân vật nguy hiểm như vậy a.

Vuốt ve chiếc nhẫn xanh ngọc trên tay, trong mắt Phượng Cửu Ca lóe qua một tia thần sắc phức tạp, sau đó hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngã lên trên võng: “Vừa rồi nhất định là hắn nói xấu ta, thật là tên nam nhân đáng ghét. Các ngươi đều đi ra ngoài cả đi, ta ngủ các ngươi cũng muốn nhìn à!”

Sắc mặt ba nam nhân nhất thời lúng túng, sau đó nhanh chóng phi người ra ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.