CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Tấn công, khí thế ào ạt.
Phòng thủ, cẩn thận chặt chẽ.
Quả cầu sáng lam sắc kia dường như xé không mà tới, mang theo tiếng ngâm khẽ kéo dài như thể truyền lại từ thời cổ xưa, mang theo tiếng gầm thét cuồng loạn, mang theo tiếng sét đánh vang trời, một vùng lửa hoa sáng rực, khẩn trương đánh vào trước mặt Phượng Cửu Ca.
Khí thế thật mạnh mẽ!
Chỉ một đêm đã khôi phục được như vậy, tên nam nhân này rốt cục là mạnh đến mức độ nào thế!
Phượng Cửu Ca ngưng thần tĩnh khí, hai tay cầm đao hơi trắng bệch.
Ánh mắt nàng trong phút chốc không rời khỏi quả cầu sáng đang bay tới kia, nhắm ngay thời cơ tốt nhất, rồi sau đó nhảy vọt lên. Thân thể đột nhiên bay lên cao giống như đồ vật bất chợt bị ngoại lực tác động vào, đồng thời khi đạt tới điểm cao nhất, sát khí trên mũi đao của Tru Hồn chợt nỗi cuồng phong, nháy mắt đã đạt tới cực điểm.
Một đao bổ xuống.
Nhanh gọn sạch sẽ, không chệch giây nào.
Mấu chốt chính giữa quả cầu sáng sắc lam dường như chớp mắt đã bị phá hủy, bắt đầu từ lưỡi đao, vết rạn giống như cỏ dại sinh sôi, trong chốc lát liền bao lấy toàn bộ quả cầu ánh sáng, sau đó gió vừa thổi, liền vỡ tan thành bụi phấn.
Cái quái gì vậy!
Phượng Cửu Ca còn chưa kịp vui vẻ chút nào, liền trông thấy những mảnh vụn của quả cầu ánh sáng vỡ nát khi nãy đang dần tụ lại thành quả cầu sáng lam sắc được tạo thành từ hàng ngàn hàng vạn viên cầu lam lớn nhỏ, giống như rất nhiều ngôi sao trôi nổi trong khung trời bao la, chiếm lấy hết tất cả cãnh địa chung quanh.
Vân Ngạo Thiên đứng ở đối diện, đôi mắt sắc như chim ưng lạnh nhạt nhìn nàng như nhìn loài giun dế: “Đem nhẫn lại đây.”
“Ai thèm chứ!” Phượng Cửu Ca hừ lạnh một tiếng, chìa tay cởi chiếc nhẫn màu xanh ngọc ra. Kết quả vừa mới kéo ra được một nửa, liền cảm thấy bên hông bị thắt chặt, tựa hồ như bị cái gì đó trói buộc.
Nàng sửng sốt, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cây roi sắc lam kéo dài ra từ trong tay Vân Ngạo Thiên, một đầu đang quấn lấy thắt lưng nàng.
“Ta không phải đang chuẩn bị trả cho ngươi đó sao!” Âm điệu tức giận còn chưa thốt ra hết, liền cảm giác được cây roi trong tay Vân Ngạo Thiên mạnh mẽ thu về, cả người
Phượng Cửu Ca hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân, trong nháy mắt đã đi đến bên người hắn.
Tru Hồn dường như đánh hơi được mùi vị của con mồi, đao phong âm ỷ réo, kêu gào như muốn nếm hết máu tươi của địch nhân.
Nhưng mà Phượng Cửu Ca nhìn thấy nơi bản thân vừa mới đứng không biết lúc nào đã đổi thành chỗ của chín gã áo đen, toàn bộ lửa giận cùng khí diễm hung hăng của nàng nháy mắt bị dập tắt.
Khí tức màu tím cuồn cuộn, màu sắc của cả mảnh trời tựa hồ đều biến thành màu đỏ sậm quỷ dị.
Giống y chang ngày hôm đó, cao thủ đấu khí sắc tím.
Nàng hiện tại có thể nói, nàng chỉ là đi ngang qua được không?
Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, hắn một thân khí tức cuồng ngạo phun trào, thân thể kia giống như một miệng suối mãnh liệt vô cùng vô tận, cuồn cuộn không dứt, bắt đầu xuất ra khí diễm màu lam, đem hai người bọn họ vây lấy.
Đúng là đứng gần một chút, hoàn toàn có thể nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị sắc như đao tước, tái nhợt chẳng giống người sống tí nào.
Tay áo huyền sắc tung bay, một thân phong thái vương giả tỏa ra khắp bốn phía, làm kinh sợ đến chín kẻ áo đen đang vây đến, chậm chạp lưỡng lự không dám lại gần thêm bước nữa.
Hắn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng: “Thánh cung khuyết* không còn người sao? Đế Tu phái đám hạng ba các ngươi đến để đòi mạng bản tôn, có phần quá không tự lượng sức mình đó!”
*Cung khuyết: đồng nghĩa với cung điện
Hạng ba?
Chín người cấp bậc tử tôn* ở trong mắt nam nhân này chỉ là thứ hạng ba! Phải biết rằng bất cứ tử tôn nào xuất hiện tại đại lục Lâm Uyên, tuyệt đối là kẻ mạnh, là nhân vật người người đều phải run sợ! Từ lúc nào, tử tôn lại mất giá đến như vậy thế?
*Tử tôn: cách xưng hô kính trọng đối với người cấp bậc đấu khí tím
Đang ở trong kinh ngạc, một gã áo đen đối diện khẽ cười hắc hắc một tiếng, cũng liền mở miệng: “Ha, tên phế nhân ngay cả Hình Lôi cũng không có cách nào triệu hoán, đám hạng ba chúng ta cũng đã đủ hài lòng rồi.”