Người dịch: Ly Tâm Tháng trước, người của ám lâu đã phát hiện số lượng lớn thợ săn tiền thưởng ở trấn Cực Lạc nơi tiếp giáp giữa gia tộc Đông Kiền và gia tộc Bắc Yến.
Thợ săn tiền thưởng, nghĩa cũng như tên, là loại thợ săn cầm tiền phục vụ, chuyên thay khách hàng có tiền đi săn những ma thú quý hiếm.
Bình thường bọn họ là một đám người sống đông nhất trong rừng ma thú, hiểu rõ nhất khu vực mình ở có những ma thú nào tồn tại. Mà những ma thú cấp thấp sống xung quanh rừng rậm ma thú, gần như bị bọn họ săn sạch.
Nơi mà đám thợ săn tiền thưởng tụ tập thường là những chỗ có treo thưởng, điều này cũng không kỳ lạ gì. Kỳ lạ chính là có nhiều lão thợ săn đã “rửa tay gác kiếm” lâu rồi mà lần này cũng “xuống núi”, cùng nhau tụ tập tại trấn Cực Lạc.
Hơn nữa, chỉ trong tháng này, mấy kẻ đó đã ra vào rừng ma thú mấy lần.
“Ta đã để người của chúng ta tiếp cận với bọn họ nửa tháng nay, rốt cục đã thăm dò được trước đó có một tên thợ săn tiền thưởng phát hiện thấy khí tức của Hỏa Kỳ Lân bên trong.”
“Hỏa Kỳ Lân!” Phượng Cửu Ca đang ăn nho thì kinh ngạc, một quả nho mắc ngay ở cổ họng nàng, một lúc lâu mới nuốt xuống được, suýt chút nữa lấy luôn cái mạng nhỏ của nàng.
Hỏa Kỳ Lân, chính là ma thú cấp mười lăm cao nhất trong truyền thuyết, mấy tên đó không muốn sống nữa rồi!
Hắc Vũ đoán Phượng Cửu Ca cũng nghĩ như hắn, liền giải thích nói: “Có người treo thưởng giá trên trời là một trăm vạn, chỉ cần có kẻ tìm ra được vị trí cụ thể của Hỏa Kỳ Lân thì tiền sẽ về tay.”
Một trăm vạn.
Chỉ cần tìm thấy vị trí thì tiền sẽ về tay.
Hai mắt Phượng Cửu Ca hơi híp lại, cảm thấy trong bụng hơi ngứa.
Bỗng dưng, nàng chợt ngẩng đầu hỏi: “Trước mắt vẫn chưa có ai phát hiện ra khí tức của Hỏa Kỳ Lân sao?”
Hắc Vũ gật gật đầu: “Thực ra là đã có người phát hiện ra khí tức của Hỏa Kỳ Lân. Chẳng qua người phát hiện Hỏa Kỳ Lân đó toàn thân bị lửa thiêu đến nỗi da thịt khét vụn, tính ra thì cũng đã chết lâu rồi. Một tên thợ săn tiền thưởng khác có chút danh vọng đã dựa vào vết thương trên người tên kia, phán đoán đó không phải ma thú Hỏa Diễm, lại lật sách cổ ra xem, lúc đó mới đoán có thể là có sự tồn tại của Hỏa Kỳ Lân.”
Hóa ra nói lảm nhảm một lúc lâu cũng chỉ là “có thể”. Có khi nào cả đám người bọn kia đi tìm hồi lâu, kết quả nhận được lại là “không thể” không vậy.
Thế mà chỉ vì hai chữ “có thể” này, lại treo thưởng trăm vạn để tìm tung tích của Hỏa Kỳ Lân. Tên khách hàng này đúng là hào phóng.
“Có thể tra ra kẻ nào treo thưởng không?”
Hắc Vũ nặng nề buồn bực một lát, hơi liếc Vân Ngạo Thiên một cái. Thấy hắn không có động tĩnh gì, mới nhỏ giọng nói với Phượng Cửu Ca: “Hoàng tộc Hách Liên của vương triều Thánh Dực. Về phần có phải ý của Hách Liên Phong Việt hay không thì vẫn chưa rõ.”
Hách Liên Phong Việt đúng là tên nam nhân tên tuổi lẫy lừng của đại lục Lâm Uyên này. Tuổi xấp xỉ hai mươi, tuấn tú phóng khoáng có tiếng, cũng nổi tiếng là lòng dạ độc ác
Quản lý vương triều Thánh Dực tạo thành thế chân vạc cùng với vương triều Minh Nguyệt và đế phong Vô Thượng, giơ tay nhất chân đều quyết đoán, như vậy cũng đủ để tên hắn lưu danh sử sách rồi.
Hắc Vũ lại liếc nhìn Vân Ngạo Thiên, thật ra người này làm hắn liên tưởng đến Hách Liên Phong Việt. Chỉ là Hách Liên Phong Việt đang yên ổn làm hoàng đế ở vương triều Thánh Dực, nên hắn đành bỏ suy nghĩ này đi.
Phượng Cửu Ca cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Hắc Vũ, bỗng nàng bật cười thành tiếng: “Ngoại trừ Hách Liên Phong Việt, chả ai dám làm mưa làm gió trên địa bàn của kẻ khác.”
Hắc Vũ gật đầu đồng ý, suy nghĩ của hắn cũng gần giống Phượng Cửu Ca.
Hơn nữa lần này Hách Liên Phong Việt ra tay, coi như là tăng khả năng tồn tại của Hỏa Kỳ Lân lên chín phần. Chỉ sợ là gây ra động tĩnh quá lớn thế này sẽ thu hút nhiều người ở khắp nơi.