Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 51: Chương 51: Túy Mỹ Nhân




Người dịch: Ly Tâm Trăng sáng treo trên cao, gió đêm có chút lạnh.

Tiểu Thủy bị Vân Ngạo Thiên quát lớn một tiếng, không tình nguyện chạy lên bàn, nhảy nhảy hai vòng xung quanh cái lư hương mang vẻ dữ tợn trên bàn.

“Chính là cái này, chính là cái này!”

Trên lư hương này điêu khắc hình dị thú vẻ dữ tợn, phía trên đỉnh chạm lỗ rỗng mây khói lượn lờ, mùi hương xộc vào mũi, khi ngửi vào dường như cũng không khác biệt mấy so với Khởi La hương dùng để an thần tĩnh khí.

Phượng Cửu Ca mở nắp lư hương bằng đồng ra, cẩn thận xem xét mới tìm thấy được một chút bụi phấn màu đỏ lẫn bên trong đống tro tàn. Nếu không phải nhờ Tiểu Thủy, ngay cả nàng cũng sẽ không dễ dàng gì mà phát hiện có gian trá trong này.

“Túy Mỹ Nhân. À, thật ra vốn là hoa.”

Nghe nói lúc hoa Túy Mỹ Nhân nở có thể khiến cho những người ngửi thấy mùi bị say, ngoài ra hạt giống còn có thể làm người ta hôn mê, cứ như uống rượu say không tỉnh nổi. Một hạt giống Túy Mỹ Nhân to bằng hạt gạo thì trị giá cả vạn kim, huống chi đống hạt Túy Mỹ Nhân dùng để tinh luyện hương liệu này.

Vị đại tỷ kia của nàng vẫn không lúc nào yên tĩnh được. Từ nhỏ đến lớn đều chỉ mong nàng chết không được tử tế, mỗi lần về là lại các loại âm mưu quỷ kế kéo theo. Mình theo nàng ta chơi đùa cũng đã lâu vậy rồi, giờ cũng là lúc nên tính sổ với nàng ta rồi.

Ngước mắt nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, bộ dạng của hắn vẫn rất cao ngạo như kiểu “chuyện này không liên quan đến ta”, bỗng khiến Phượng Cửu Ca có chút thất vọng.

Tốt xấu gì thì Vân Ngạo Thiên cũng là nam nhân của nàng mà, thấy người khác hạ độc nàng, chẳng lẽ không có chút biểu hiện nào sao?

Không được, nàng phải bồi dưỡng ý thức ái thê cho hắn, giúp hắn giác ngộ, biết vì hồng nhan mà nổi giận!

“Phu quân, có người ức hiếp nương tử nhà chàng, chàng không quan tâm chút nào sao?” Giơ tay áo lên, làm ra vẻ bi thương gạt lệ, trong đôi mắt trong trẻo lấp lánh nước mắt, có chút mỏng manh yếu đuối động lòng người.

Vân Ngạo Thiên thấy Phượng Cửu Ca như vậy, hiếm khi khẽ cười một tiếng: “Chút trò đó còn không giải quyết được thì làm sao nương tử có thể bảo vệ ta?”

Tuy cười, nhưng giọng nói lại không vui vẻ chút nào.

Một câu này, hàm ý không cần nói cũng biết.

Phượng Cửu Ca nhàm chán bĩu môi, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc bình trắng ngọc màu mỡ dê, rắc một ít bột phấn màu trắng che lên chút dấu chấm màu đỏ bên trong lư hương.

“Tạm tha cho nàng ta hai ngày, miễn làm ô uế địa bàn Phượng gia.”

Câu nói nhẹ nhàng như gió đêm hiu hiu theo khe hở từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh lẽo như băng.

Đột nhiên Phượng Cửu Ca nhớ tới chuyện vừa nãy hai người muốn nói, vội ngẩng đầu hỏi Vân Ngạo Thiên: “Phu quân, lúc ta kể về mẫu thân chàng có nhắc đến Tiểu Thủy, vậy có phải Tiểu Thủy có thể trị bệnh cho mẫu thân ta không?”

“Có thể thử xem.”

Vân Ngạo Thiên vừa dứt lời, chỉ thấy Tiểu Thủy ở trên bàn ngay lập tức vươn hai tua xúc giác, ôm lấy phía dưới thân, ra vẻ xấu hổ.

Phượng Cửu Ca cười xấu xa, bày ra vẻ bà ngoại sói: “Tiểu Thủy ngoan…”

Những công việc liên quan đến hôn lễ vẫn đang được thu xếp gấp rút, mới vẻn vẹn một ngày thôi, trên trên dưới dưới Phượng gia đều đã giăng đèn kết hoa, treo đầy chữ Hỉ màu đỏ, nhìn qua rất náo nhiệt.

Mà Phượng Cửu Ca với Vân Ngạo Thiên cũng không nhàn rỗi gì, theo mệnh lệnh của lão gia tử, lần lượt đi gặp các vị huynh đệ tỷ muội ở các phòng các hộ, coi như là tạo quan hệ tốt trước với mọi người.

Ba vị ca ca của Phượng Cửu Ca hợp lại thì chính là Lễ Nghĩa Liêm, nàng thường pha trò nói, may mà không có vị thứ tư, nếu không tên nên gọi là Phượng Sỉ rồi.

Về phần tám vị tỷ tỷ của nàng, ai cũng đặc sắc. Khinh, Trần, Linh, Hoan, Vũ, Nguyệt, Minh, Phi tên nào cũng hay, tính tình hoặc là thùy mị hoặc là chững chạc, không thì cũng đanh đá, mỗi người đều đặc biệt ở một phương diện, tuyệt đối không có chỗ nào thua kém nam nhi.

Đáng tiếc cho Phượng Cửu Ca, đoán là lúc sinh nàng ra Phượng Vân chỉ lo lắng vào thăm mẫu thân nàng, nên cũng lười đặt cho nàng cái tên, trực tiếp dựa theo số thứ tự cho nàng một chữ Cửu, kể từ đó, nàng liền tên Phượng Cửu Ca.

Vì vậy chuyến thăm hỏi các vị ca ca tỷ tỷ này, trong phút chốc đã trôi qua được một nửa ngày.

Nhưng mà cho dù cách nghĩ lão gia tử là dụng tâm muốn Vân Ngạo Thiên gần gũi hơn với mọi người, đáng tiếc Vân Ngạo Thiên là loại người chỉ làm theo ý mình.

Phượng Cửu Ca trò chuyện vui vẻ với mọi người, người làm đương sự như hắn vẫn chỉ ngồi ở một bên, chẳng nói lời nào, đến nỗi khiến người ta nghi ngờ hắn bị câm.

Phượng Cửu Ca biết tính của hắn, cũng không miễn cưỡng, chỉ dẫn hắn đi theo làm hình thức, lát sau dẫn về lại phòng của mình.

Trong phòng, Hắc Vũ đợi nàng cũng đã lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.