Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 11: Chương 11: Vì Phượng Gia Trừ Đi Một Kẻ Gây Hạo




CHUYỂN NGỮ: TỬ SA

Cái gì gọi là không sợ người khác, chết không an lành?

Cái gì gọi là “Ta đã có nam nhân của mình rồi.”

Bầu không khí hài hòa giữa mọi người trong nháy mắt tràn ngập lãnh khí đông kết lại thành băng, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ vụn.

Toàn bộ những người đang ngồi ở đây đều là lão cá chạch* cửu kinh thế cố**, người một người hai đều khôn khéo cực kỳ. Ngay lập tức liền phản ứng lại, trên mặt vẫn tràn đầy nét cười như cũ, cứ khách khí mà cười rồi cười với đối phương, tựa hồ như chỉ là sợ không đem cơ thịt trên mặt cười đến co rút được mà thôi.

*Cá chạnh: đây là một loại cá có tuổi thọ cao…

**Cửu kinh thế cố: từng trải nhiều nên hiểu đời…

“Lăng Nhượng huynh đệ đừng nghe con nha đầu kia nói xằng nói bậy. Gia giáo của Phượng gia rất nghiêm, Tiểu Cửu cả ngày cổng lớn không ra cổng hai không bước, sao có thể có nam nhân.” Đại bá nói.

“Ta…”

“Đúng vậy đúng vậy. Tiểu nha đầu này sợ gả chồng, cho nên tùy tiện bịa ra một cái lý do đó mà, có thể hiểu được, có thể hiểu được.” Nhị bá nói.

“Ta…”

“Lăng Nhượng huynh, không bằng chúng ta đi uống vài chén? Trăng sáng thế này, uống rượu làm thơ, quả thực là quá tuyệt quá tuyệt. Những chuyện vụn vặt kia, vẫn là giao cho bọn người dưới làm đi.” Tam bá nói.

“Ta…”

“Vậy còn chờ gì nữa? Qua nửa đêm, có thể sẽ không ngắm được ánh trăng mờ ảo của đỉnh Tiên Nữ nữa đâu. Khó có được một chuyến đến đây, Lăng Nhượng huynh cũng không thể bỏ uổng chuyến này”. Tứ bá nói.

“Ta…”

Vài lần muốn mở miệng, nhưng lại bị mấy vị bá bá cưới tít mắt cắt ngang. Lăng Nhượng ngây ra, một lời cũng đều chưa nói khỏi miệng, đã liền bị đẩy ra khỏi cửa, đi về phía khán đài phía sau đỉnh Tiên Nữ.

Đại sảnh trong chớp mắt vắng tanh trống hoắc.

Đám hạ nhân vừa rồi còn đứng bên cạnh hầu hạ giờ nhìn thấy chỉ còn lại lão gia và Cửu tiểu thư, vội vàng cất bước bỏ chạy mất dạng.

Lão gia tử lại muốn thu thập Cửu tiểu thư rồi, bọn họ sao có thể đứng đó làm bia đỡ đạn được.

Dưới ánh nến chập chờn, chiếu rọi lên khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Phượng Chấn. Một thân khí thế lẫm liệt kia, không giận mà uy.

Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhìn lão gia tử đang ngồi ở phía trên, không sợ mà cười, chạy chậm tới, túm lấy cánh tay ông rồi bắt đầu lay lay. Trên mặt bày ra nét cười nịnh nọt, tươi đến nỗi chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.

“Lão gia tử, người thật là nhẫn tâm đem ta gã vào Lăng gia ư? Nghìn dặm xa xôi như vậy, nếu ta ở bên đó bị Lăng gia ức hiếp thì làm thế nào?”

Người mà Phượng Cửu Ca thân thiết nhất ở Phượng gia không phải là Phượng Vân hay Hạ Doanh Doanh, mà là Phượng Chấn- ông nội nàng.

Kiếp trước nàng là một cô nhi, ông nội nhặt rác mưu sinh đã ở trong trời đông tuyết lạnh mà phát hiện ra nàng trong thùng rác, rồi mới đem một đứa tai họa như nàng nuôi dưỡng, dần dần từng bước từng bước trèo lên được đỉnh núi của vương quốc xã hội đen (hắc đạo), trở thành hắc đạo nữ vương khiến người người nghe tiếng đều biến sắc.

Cũng đại khái là bởi vì như thế, nàng từ nhỏ đã không thích lão cha bất cần đời nhà mình, ngược lại lại cam tâm tình nguyện đi kề cận lão gia tử. Hơn nữa, trong mười lăm năm đi tu hành ở núi sâu, lão hòa thượng kia cũng chỉ đề cập sự anh dũng vô địch của lão gia tử, làm cho nàng càng thêm ngưỡng mộ ông ba phần.

Ngữ khí nũng nịu này, đại khái là cũng chỉ có ở trước mặt Phượng Chấn, Phượng Cửu Ca mới biểu hiện ra như những đứa con gái nhỏ nhà người khác vậy thôi.

Nhưng mà Phượng Chấn mặc cho nàng lay lay lắc lắc, bản thân ông sừng sửng không động, giọng điệu rất chi là kiên quyết: “Nếu ngươi gả được đi rồi, lão gia tử ta mới thật sự cảm ơn trời đất, tổ tông họ hàng đó. Vì Phượng gia trừ đi một kẻ gây họa, vì bách tính của Tây Tĩnh trừ đi một kẻ đầu sỏ, còn có thể thu nhận lấy một đống lễ vật, cớ chi không làm? Lại nói tiếp, người có thể ức hiếp ngươi còn chưa sinh ra, ngươi không cần phải lo lắng vô nghĩa đâu.”

Những lời này nói ra…

Phượng Cửu Ca vẫn không ngừng kiên trì nỗ lực, vội vàng lấy lòng thay Phượng Chấn bóp

vai: “Lão gia tử, người cũng biết tính tình ta mà. Nếu ta thật sự muốn bỏ chạy, không người nào ở Phượng gia có thể tóm được ta. Nhưng là ta lại vì cái gì không chạy? Bởi vì ta thật sự không nỡ bỏ Phượng gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.