CHƯƠNG 10
Trong tiệm tạp hóa Tiến Kí____ Một phụ nữ tóc hoa râm đang vô cùng nhàm chán ngồi trong tiệm, chồng của bà đang cùng một ông khác đeo mắt kính đánh cờ ở cạnh cửa.
Một chiếc xe hơi màu xám dừng lại trước tiệm, cửa kính phía ghế sau xe từ từ hạ xuống, một thanh niên thò đầu ra dáo dát nhìn tới nhìn lui một chút.
“ Tên tiểu tử đó còn chưa đến.” Đàm Lập thu đầu về, đối với tên đàn ông lỗ mãng ngồi ở ghế trước nói.
“ Đã đến giờ rồi.” Tên thô lỗ đó nhìn đồng hồ.
Đàm Lập cười giễu ngồi bên cạnh Trần Kiến Lâm. “Xem ra con trai ông đối với ông thật sự một chút cũng không thèm để ý a.”
“ Nó sẽ không vậy đâu!” Hai tay bị trói ra sau lưng, Trần Kiến Lâm la lên: “Có thể là có chuyện khác nên trễ nãi thôi….”
Đang nói, di động của Đàm Lập vang lên, hắn lập tức tiếp máy.
“ A lô?”
“ Tôi là Trần Dật Hào, các anh đến chưa?”
“ Đến rồi, cậu ở đâu?” Đàm Lập khẩn trương nhìn quanh.
“ Tôi ở một chỗ mà các anh không thể thấy được.” Đối phương ám muội không rõ ràng cười nói.
Nhìn qua ống nhòm, tình huống trên chiếc xe hơi rõ ràng đều rơi vào trong tầm mắt của Trần Dật Hào, y tiếp tục nói điện thoại: “Các anh hiện tại mang theo ba tôi, lập tức xuống xe, đi xuống con dốc ở phía sau lưng Tiến Kí.”
“ Cậu muốn làm cái gì?” Đàm Lập rất cảnh giác.
“ Dựa theo chỉ thị của tôi mà làm.”Trần Dật Hào nắm chắc lấy quyền chủ đạo của mình, không khách khí ra lệnh.
“ Nói cậu biết đừng có chơi trò gì, ba cậu còn ở trong tay chúng tôi!” Đàm Lập không khách khí nói.
“ Tủy ý các anh, không nguyện ý phối hợp thì bỏ đì.
Tên thô lỗ thấp giọng nói với Đàm Lập: “Đại ca, nghe y đi, chỉ cần có thể dẫn dụ y ra là được rồi……..”
Đàm Lập chỉ có thể kéo tay Trần Kiến Lâm xuống xe, ba người chiếu theo lời nói của Trần Dật Hào, đi xuống con dốc sau lưng tiệm Tiến Kí.
“ Đúng rồi, chính là như vậy, tiếp tục đi tới trước.”Trần Dật Hào tiếp tục chỉ thị cho bọn họ qua điện thoại.
“ A lô! Cậu rốt cuộc là ở đâu? Nhanh xuất hiện đi.” Đàm Lập đã mất hết nhẫn nại, đứng ở dốc nghiêng không chịu đi.
“ Đợi các anh đi đến trước một chút tôi sẽ xuất hiện.”
“ Cậu còn không xuất hiện, ông đây lập tức giết ba cậu!” Đàm Lập kéo cổ Trần Kiến Lâm, ông ta lập tức oa oa kêu to.
“ Nhìn thử bên phía tay phải của anh.”Trần Dật Hào nói, Đàm Lập lập tức nhìn qua.
Trên một đám cỏ dại cây hoang cách bọn họ một trăm mét, có một người mặc tây trang màu đen đang đứng thẳng ở đó.
Y đứng ở đó từ lúc nào? Đàm Lập thầm kinh ngạc.
“ Anh lại đi về phía trước thêm hai mươi bước, chính là có thể nhìn thấy được thứ anh cần.”Trần Dật Hào nói qua điện thoại.
“ Vậy cậu qua đây trước.”
“ Không được.”
“ Cậu không qua tôi cũng không tiếp tục đi nữa!”
“ Tại sao nhất định muốn tôi đi qua trước? Anh không hợp tác thì tôi sẽ đi.”Trần Dật Hào cong người, Đàm Lập hoảng lên, kêu: “Được được được! Tôi qua!”
Trần Dật Hào cười lạnh, lại đứng trở lại trên đám cỏ, Đàm Lập quay đầu phân phó tên thô lỗ: “Cẩn thận chút, chú ý hành động của y.”
Tên thô lỗ gật đầu, Đàm Lập đi về phía trước cỡ khoảng hai mươi bước, phát hiện một đống đá, Trần Dật Hào ở bên kia chỉ thị: “Đồ ở dưới đống đá.”
Bên dưới đống lộn xộn đó có thể thấp thoáng thấy được một túi vải, Đàm Lập ngẩng đầu, Trần Dật Hào còn đang ổn trọng đứng ở trên đám cỏ.
“ Để ba tôi đi qua bên này.”Trần Dật Hào nói.
Đàm Lập do dự một chút, nói: “Không được, tôi sao biết được thứ đồ của cậu có phải là hàng có giá trị thật không?”
“ Vậy anh cứ lấy ra kiểm tra một chút đi.”Trần Dật Hào kiến nghị.
“ Cậu nhất định phải qua đây trước!” Đàm Lập gầm to.
“ Anh cứ nhất định kêu tôi qua đó, có phải là có âm mưu gì không?”Trần Dật Hào vừa nói xong, Đàm Lập lập tức chột dạ á khẩu không nói gì được, Trần Dật Hào bên đó đột nhiên nhảy về phía sau, biến mất.
“ A!” Đàm Lập và tên thô lỗ đều vô cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng xông về hướng đám cỏ, Trần Kiến Lâm vì hai tay bị trói, hành động không tiện, chỉ có thể mở mắt đứng tại chỗ.
Oanh____ Một tiếng nổ cực lớn vang lên, thì ra là ở chỗ đám cổ đó đang chạy ra một xe ủi đất!
“ Ngô oa! !” Hai người Đàm Lập kinh hoảng thất sắc, chiếc xe ủi đất đó chạy về chỗ bọn họ, người lái xe không phải là ai khác, mà chính là Trần Dật Hào.
Đàm Lạp và tên đàn ông thô lỗ kia bị dọa nhảy ra hai bên, Trần Kiến Lâm cũng ngả nghiêng thân thể liều mạng chạy, bên miệng còn la: “Cứu mạng a ~ ~ Dật Hào ~ ~ ! ! Ta là ba của con a ~ ~ ~”
Xe ủi đất chạy về phía họ, ủi lên một đám đất và cỏ dại, Trần Kiến Lâm không chạy được vài bước thì liền mất thăng bằng ngã xuống, mũi xe đang húc đất các thuận thế húc ông lên luôn.
Đàm Lập từ đất trèo dậy, móc súng ra hô lớn: “Đừng chạy!”
Trần Dật Hào đột nhiên quay chuyển đầu xe, lại xông về hướng hắn, Đàm Lập và tên thô lỗ lại chạy tan tác, thuận thế hướng về đường dốc lăn xuống, xe ủi húc vào một đám cỏ, cuối cùng cũng dừng lại, mũi húc trước xe đổ hết toàn bộ đất các và cả Trần Kiến Lâm xuống, Trần Dật Hào nhảy xuống xe, đi nhanh đến trước mũi húc, kéo phụ thân toàn thân bùn đất ra.
“ Ô…. Dật Hào….. con….. con muốn giết ta sao…..” Trần Kiến Lâm mặt khóc thảm.
“ Đều là do ông tự tìm.”Trần Dật Hào mở dây trói cho ông: “Nhanh đi thôi.”
Trần Dật Hào nói xong, một mình đi về hướng một đám rừng nhỏ.
“ Dật Hào! Đợi ta với……” Trần Kiến Lâm thê thảm đi theo sau lưng y, xe của Trần Dật Hào đang đỗ ở trong rừng cây, Trần Kiến Lâm đi rất chậm, còn không ngừng quay đầu lại nhìn về chỗ mà bọn Đàm Lập đã ngã.
“ Ông nhanh lên một chút đi, nếu bị bọn chúng đuổi kịp thì làm thế nào?”Trần Dật Hào ở phía trước nhíu mày thúc giục.
“ Đến…. đến đây….” Trần Kiến Lâm chạy chậm theo, đường nhìn của ông quét qua đám gỗ đặt ở trước rừng cây, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng quái dị.
Trần Dật Hào đối lưng với ông đi đến trước xe, móc chìa khóa ra mở cửa chống trộm, mắt thấy y đã sắp lên xe, Trần Kiến Lâm liền hạ quyết tâm, nhấc một cây gỗ lên, lặng lẽ đi đến sau lưng y.
Trần Dật Hào cảm thấy phía sau an tĩnh đến kỳ lạ, y đang muốn quay đầu lại nhìn____ Trần Kiến Lâm nhấc cây lên cao, dùng sức đập xuống đỉnh đầu của y!
Cốp! Trên đầu truyền đến đau đớn, Trần Dật Hào trước mắt hoa đi, choáng váng té ngã, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống, y hơi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển.
“ Hô….. hô……” Trần Kiến Lâm cầm cây gỗ, thở dốc, hoảng loạn lại áy náy nhìn xuống con trai của mình, hai tên Đàm Lập trước đó bị ngã xuống dốc đã đi đến cạnh ông, trên thân bọn chúng dơ bẩn đất cát, hơn nữa đều bị trầy xước đủ loại, nhưng nói chung không nghiêm trọng.
“ Oa, ông Trần, ông thật nhẫn tâm, đối với con trai của mình mà lại nặng tay như vậy.” Đàm Lập một tay gác lên vai ông, chế nhạo nhìn xuống Trần Dật Hào.
Trần Kiến Lâm đã không còn chú tâm nổi mấy chuyện này, như một làn khói chạy đến cái bao đồ bị đè dưới đống đá, ông đào lấy túi đồ ra, bên trong chỉ có một mớ đá vụn vỡ nát.
“ X nó*!” Trần Kiến Lâm chửi một tiếng, lại chạy đến trước mặt Trần Dật Hào.
(Đây là nguyên văn của tác giả ghi, là câu chửi bậy thôi.)
“ Con mau giao bảo vật mang từ Hồng Kông về ra đây!” Ông gầm nước miếng văng tùm lum.
“ Ông Trần, chính ông cho rằng thằng quỷ này sẽ ngoan ngoãn giao đồ ra, tôi đã nói ông không cần phải phí sức nhiều như vậy, trực tiếp dụ hắn đi ra là được rồi.” Đàm Lập lạnh hâng nói.
Trần Dật Hào đầu óc choáng váng vẫn có thể hiểu rõ được nguyên do sự việc, Trần Kiến Lâm rõ ràng là hợp mưu với hai người kia, giả vờ bản thân bị bắt cóc, mục đích chính là muốn mình giao tượng bồ tát vàng ra.
Cư nhiên liên kết với người ngoài để hãm hại con trai của mình! Cái loại người chết tiệt này y sẽ không còn xem ông ta là phụ thân nữa! Trần Dật Hào vừa nổi giận, máu ở vết thương chảy ra càng nhanh, y đau đớn bắt đầu rên rỉ, Đàm Lập phân phó tên thô lỗ.
“ Nhanh ép y xuống đi!”
Tên thô lỗ ấn hai tay Trần Dật Hào xuống, Đàm Lập từ trong túi lấy ra một cây kim tiêm đã chuẩn bị sẵn thuốc, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Dật Hào.
“ Được rồi, thằng quỷ thối, tuy rằng cậu khiến cho bổn đại thiếu gia đây chịu không ít khổ sở, nhưng ta vẫn sẽ rất dịu dàng a.” Hắn nói xong, cầm kim tiêm dùng sức đâm vào trong cổ của Trần Dật Hào.
“ Ách……” Đầu óc Trần Dật Hào nóng lên từng cơn, trước mắt dần dần mờ đi.
“ Ngủ một giấc cho đã đi.” Đàm Lập lãnh khốc ném kim tiêm đi.
***
Khi Lý Dục Hào phát hiện Trần Dật Hào có gọi điện thoại đến, đã là mười hai giờ trưa, lúc đó hắn vừa mới dậy, bởi vì em trai Lý Dục Long của hắn cũng với em họ xảy ra một chút xung đột, bạn trai của Lý Dục Long bị em họ cướp đoạt, hai gia đình đều xuất động quân đội tư nhân, tạo nên một trận phiền phức lớn, Lý Dục Hào sau khi đi khỏi căn hộ của Trần Dật Hào xong thì liền bận rộn giúp đỡ Lý Dục Long giải quyết tốt hậu quả, mãi đến năm giờ sáng mới ngủ được.
Trần Dật Hào rất hiếm khi chủ động gọi điện cho hắn, nhất định là có chuyện quan trọng, Lý Dục Hàokhông kịp đợi tắm rửa chải đầu, lập tức gọi lại cho y. Nhưng di động của đối phương sau khi vang lên mấy lần, cư nhiên lại tắt máy.
Trong lòng Lý Dục Hào dấy lên hồ nghi, lại gọi đến căn hộ của đối phương và phòng làm việc ở câu lạc bộ, kết quả đều không ai nghe máy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lý Dục Hào càng lúc càng lo lắng, không mất bao lâu, điện thoại của Trần Dật Hào gọi đến.
“ A lô? Dật Hào?”Lý Dục Hào lập tức bắt máy.
“ Lý nhị công tử.” Truyền đến một âm thanh bí ẩn khó nắm bắt.
“ Anh là ai?”Lý Dục Hào lập tức phán đoán ra người này không phải loại lương thiện.
“ Anh không tất cần phải biết tôi là ai, tôi chỉ là muốn nói cho anh, Trần Dật Hào tiên sinh hiện tại đang ở trong tay của tôi.”
Trong lòng của Lý Dục Hào nhảy thót lên một cái, thanh âm ngược lại rất bình tĩnh. “Xin hỏi là có chuyện gì sao?”
Đối phương cười một trận quái dị: “Nghĩ muốn đem y trở về sao?”
“ Đúng vậy, anh có điều kiện gì?”
“ Tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần anh tự mình đi đến một chuyến là được.”
“ Anh tốn công sức như vậy, mục đích cũng là vì tiền thôi đi?”Lý Dục Hào lại không có dễ dàng mắc câu như thế. “Đưa ra cái giá đi, tôi có thể lập tức giao tiền mặt cho anh, chỉ cần anh thả Dật Hào ra.”
“ Lý nhị công tử, tôi biết anh có tiền, tôi cũng xác thực là muốn có tiền, nhưng tôi chính là yêu cầu anh đích thân đến lĩnh người đem về.”
“ Tôi hiểu rõ rồi, tôi sẽ phối hợp, nhưng hy vọng anh sẽ chiếu cố Dật Hào kỹ càng.”Lý Dục Hào thản nhiên nói: “Nếu như anh để y chịu tổn thương, cho dù chỉ là một chút xíu trầy xước, tôi đều sẽ không để anh được chết toàn thây.”
“ Ha…… ha ha ha…..” Đối phương có chút cường điệu cười rộ lên, nhưng không khó có thể nghe ra trong thanh âm của hắn có chút sợ hãi, hắn nói một mớ để che giấu đi sự chột dạ của bản thân. “Anh không cần dọa tôi, anh hiện tại nhất định rất sợ hãi đi? Sợ tôi sẽ gây bất lợi đối với bảo bối của anh, tôi rất rõ anh với Trần Dật Hào là có quan hệ gì, người Lý gia các người đều là biến thái, ai ai cũng đều là đồng tính luyến, đối với những loại người như các người giao tiếp thật sự khiến tôi ăn không vô!”
“ Thời gian, địa điểm.”Lý Dục Hàokhông thèm động tâm nói.
Đối phương kinh ngạc một lát, mới hiểu rõ hắn nói cái gì.
“ Bảy giờ tối, bến tàu dỡ hàng số chín, sẽ có người đến tiếp anh.”
“ Tôi biết rồi.”Lý Dục Hào bỏ điện thoại xuống, không kịp rửa ráy gì, lập tức mở máy tính sách tay của mình ra, hắn vừa tự thấp giọng lẩm bẩm: “Gần đây lưu hành bắt cóc người yêu sao? Phải nhắc nhở anh hai chú ý trợ lý của ảnh một chút mới được…..”
Đối phương yêu cầu hắn gặp mặt ở bến tàu số chín, nhưng không thể đảm bảo Trần Dật Hào cũng ở chỗ đó, Lý Dục Hào nhấp mở hệ thống dò tung tích, cũng may Trần Dật Hào đã đổi thành đeo đồng hồ hắn tặng, hắn rất nhanh liền tìm thấy được địa điểm hiện tại của đối phương, vị trí lại không phải là bến tàu số chín.
Trên màn hình máy tính hiển thị một điểm sáng là vị trí của Trần Dật Hào, đang chậm rãi di dộng.
“ Đây là……”Lý Dục Hào nhíu mày, hắn rất nhanh hiểu rõ được là chuyện gì. “Thì ra là thế…..”
Lý Dục Hào lập tức triển khai bố trí, gọi điện thoại sắp xếp nhân thủ.
***
Trần Dật Hào mở mắt ra, nhìn thấy một mảng hắc ám, hai tay của y bị còng cố định ở sau lưng, toàn thân đau đớn chua sót, phần đầu lại càng ẩn ẩn nhức nhối, nhưng vết thương của y tựa hồ đã được băng bó lại, y lãnh tĩnh từ trên sàn nhà thiết lạnh ngồi dậy, nhìn xung quanh, trong phòng rất tối, lưng y dựa vào bờ tường có một ô cửa sổ hình tròn, ánh sáng duy nhất trong phòng là từ chỗ đó đi vào. Từ xung quanh truyền đến tiếng mô tơ u u, cùng với tình trạng sàn nhà có hơi lắt lư mà phán đoán, hiện tại y chắc là đang ở trên một chiếc thuyền.
Y lắc lư đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là mặt biển tối đen, điểm chút ánh đèn từ thành phố khá xa.
“ Ô ô…….” Một tiếng rên rỉ nhỏ bé truyền đến.
Trong phòng còn có người sao? Trần Dật Hào bị dọa một phát, lập tức quay người nhìn về nguồn gốc tiếng động, trong góc tường đang có một người co rúm, vừa rồi do quá tối tăm. Y không có phát hiện.
Trần Dật Hào tỉ mỉ nhận định, người đó chính là kẻ tự tay hãm hại y Trần Kiến Lâm!
Trong miệng của Trần Kiến Lâm bị nhét vải bố, khóe mắt có chút vết ứ xanh sau khi ẩu đả, hai tay của ông cũng bị còng lại, tình trạng so với Trần Dật Hào còn thê thảm hơn.
Trần Kiến Lâm nằm tại chỗ, đáng thương vô cùng nhìn con trai của mình, Trần Dật Hào tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vì để làm rõ đầu đuôi câu chuyện, y xổm xuống đến trước mặt Trần Kiến Lâm, nghiêng người, gian nan kéo miếng vải trong miệng ông ra.
“ Dật ….. Dật Hào…..” Trần Kiến Lâm thở không ổn định.
“ Nói đi, đây lại là chuyện gì?”Trần Dật Hào khoanh chân ngồi trước mặt ông, Trần Kiến Lâm cố gắng hết sức mới ngồi dậy được.
“ Dật Hào, xin lỗi…… con tha thứ cho ta đi, thật ra ta cũng là bị lừa mà……”
“ Không cần tìm cớ cho bản thân, nói đi, những người đó là ai?”Trần Dật Hàokhông xem lời xin lỗi của ông ra gì.
“ Ta cũng không rõ ràng lắm, chắc là người của Tinh Long bang…….”
“ Lại là Tinh Long bang?”Trần Dật Hào nhíu mày, phụ thân sao lại luôn cùng với cái bang phái có tiếng xấu đồn xa đó dây dưa quan hệ?
“ Đúng vậy….. chính là cái bọn Hoàng Hiểu Đông lần trước đó.” Trần Kiến Lâm toàn bộ nói ra: “Bọn họ luôn muốn đối phó với Lý Dục Hào, nhưng mỗi lần đều thất bại, đặc biệt là lần trước, Lý Dục Hào và con đến giúp ta trả tiền, khiến cho Hoàng Hiểu Đông cảm thấy mất mặt, hắn nói nhất định sẽ báo mối thù này…..”
“ Ông đợi một chút.”Trần Dật Hào cắt lời: “Ông nói rõ ràng một chút cho tôi, rốt cuộc là ai làm trò quỷ? Đây lại có liên quan gì đến Lý Dục Hào?”
“ Thật ra ta cũng không rõ ràng lắm….. lần đầu tiên ta có tiếp xúc với Tinh Long bang, chính là lần đấu võ đài, Lý gia là người tài trợ lớn.”
“ Ta nhớ, sau đó thì sao?”
“ Lúc đó tuyển thủ của chúng ta Hacha khí thế như cầu vồng, người của Hoàng Hiểu Đông đến tìm ta, nói bọn họ cũng rất xem trọng Hacha, muốn đặt cược lớn trên người hắn, ta vừa nghe liền vui mừng, cũng muốn đặt lớn hơn, bọn họ đáp ứng cho ta mượn tiền, nhưng phải dùng Tinh Hà truyền thuyết để thế chấp, ta lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy không có khả năng sẽ thua, cho nên mù quáng ký vào hợp đồng của bọn chúng.”
“ Ân.” Nói đến chuyện này, Trần Dật Hào mặt liền lộ ra không vui, Trần Kiến Lâm không dám nói nữa, thẳng đến khi y mở miệng: “Nói tiếp đi.”
“ Ân…… chuyện sau đó con cũng biết rồi, Lý Dục Hào giúp chúng ta lấy lại hợp đồng, nghe nói là vì trên tay của hắn nắm giữ nhược điểm của lão đại Hà Cường của Tinh Long bang, cho nên Hà Cường rất sợ hắn….. Hoàng Hiểu Đông là cánh tay đắc lực của Hà Cường, nhưng hắn lại không biết nghe lời, Hà Cường khiến hắn xóa bỏ hiệp ước, nhưng hắn cũng chỉ là miễn cưỡng đáp ứng, sau đó Tinh Hà truyền thuyết rơi vào trong tay của Lý Dục Hào, hắn lại càng căm hận Lý Dục Hào…… thật ra hắn vẫn luôn muốn nuốt chửng nhà chúng ta, chỉ là ta ngốc nghếch không biết.”
“ Vậy sau đó ông lại mượn tiền của hắn? Là vì sao?”
“ Bởi vì hắn vẫn luôn nói với ta, hắn xem ta như bác của hắn, sẽ không hại ta, cho nên ta mới dính liếu tới hắn….. lần dó hắn mang ta đi lên thuyền đánh bài, nói có một bàn mà người làm cái là người của hắn, bảo ta yên tâm mà đánh, ta đi theo hắn nhìn một chút, tên làm cái đó quả nhiên luôn chú trọng hắn, hăn lập tức thắng liền năm mươi mấy vạn, ta nhất thời đầu óc mê lú liền mượn hắn ba mươi vạn, kết quả toàn bộ đều thua…. Sau đó ta mới biết sòng bài đó căn bản là do hắn mở ra, kết quả hắn gom luôn lợi tức, muốn ta trả một trăm vạn……..”
“ Hắn rõ ràng là đang đào cạm bẫy cho ông nhảy vào, vậy mà ông còn mù quáng giấu tôi qua lại với hắn.”Trần Dật Hào thật sự đối với ông không còn tức nổi nữa.
“ Đúng vậy…. nhưng hắn cũng nói rồi, sẽ không đối với ta làm gì cả, hắn lúc đó còn nói với ta, chỉ cần con mang một trăm vạn đến, hắn chỉ cần lấy lại ba mươi vạn ta mượn hắn, còn bảy mươi vạn thừa lại kia thì cho ta…….”
“ Cho nên ông mới vui như điên để cho hắn bắt cóc ông, sau đó uy hiếp tôi đưa tiền?”Trần Dật Hào cười lạnh.
Trần Kiến Lâm cuối đầu, không dám đáp lời.
“ Nói tiếp đi chứ, lần này lại là chuyện gì?”
“ Ân…..” Trần Kiến Lâm lại tiếp tục vấn đề: “Lý Dục Hào lần đó lại ra mặt thay con dàn xếp ổn thỏa, còn khiến cho Hà Cường ra lệnh cho Hoàng Hiều Đông, không cho ta tiến vào sòng bài, hắn tức muốn chết, nói tuyệt đối phải giáo huấn cho bằng được Lý Dục Hào…… tật nghiện bài của ta còn chưa cai được, muốn đi đến chỗ khác đánh bài, như vậy con cũng không thể quản được ta, cũng không sợ gây ra phiền toái cho con, nhưng ta bắt buộc phải mang theo một chút tiền để đi, ta nhớ tới nhà mẹ con còn để lại một chút di sản, cho nên chạy đến Hồng Kông tìm, nhưng con đã sớm chuyển đồ đi rồi, đúng không?”
“ Đúng vậy, chứ chẳng lẽ để lại chỗ đó cho ông lấy đi rồi thua cho kẻ khác sao?”Trần Dật Hào hâng một tiếng.
“ Ta cũng biết bản thân không đúng….. ta vừa trở lại, Hoàng Hiểu Đông liền đến tìm ta, hắn nói hắn cần dùng con để đối phó với Lý Dục Hào, bảo ta giúp đỡ, hắn còn có thể giống như lần trước, giả vờ bắt cóc ta, lại khiến cho con mang bảo vật gia truyền của nhà mẹ con đến cho ta, sau khi chuyện thành công đồ đó sẽ thuộc về ta……”
“ Cho nên ông liền giúp đỡ người ngoài, dùng gậy đánh con trai ruột của mình?”Trần Dật Hào cay độc chế giễu.
“ Hắn nói chỉ cần dùng con làm mồi dụ thôi, người hắn muốn đối phó là Lý Dục Hào, sẽ không tổn thương đến con….”
“ Hâng, đến hiện tại mà ông còn tin tưởng hắn?”
“ Không có….. ta đã biết bộ mặt thật của Hoàng Hiểu Đông rồi…..” Trần Kiến Lâm ngừng một lát. “Hắn nói Lý Dục Hào cái tên đồng tính luyến đó, người yêu hiện tại của hắn chính là….. chính là con……”
Trần Kiến Lâm cẩn thận đánh giá Trần Dật Hào, đối phương mặt không đổi sắc. “Thế thì thế nào?”
“ Không……” Trần Kiến Lâm tự biết mình không có tư cách đi hỏi chuyện của y.
“ Cho nên hiện tại thế nào? Cái vị người tốt Hoàng Hiểu Đông đó xem ông như là bác của mình lại cũng nhốt ông vào trong này?”
“ Ta hiện tại đối với hắn mà nói, một chút giá trị lợi dụng cũng không còn nữa, hắn đương nhiên sẽ không còn khách khí với ta…….”
Cha con hai người trầm mặc một lúc, Trần Kiến Lâm nhút nhát hỏi: “Dật Hào….. hiện tại chúng ta làm sao…..”
“ Làm sao? Ngoan ngoãn đợi thôi.”Trần Dật Hào tự giễu nói.
“ Dật…. Dật Hào, con không thể thử nghĩ phương pháp sao…. chúng ta không thể cứ chờ chết thế này a……”
“ Ông yên tâm.”Trần Dật Hào tự tin vô cùng nói: “Lý Dục Hào tên gia hỏa đó, nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
“ Ách…..?” Trần Kiến Lâm đang kinh ngạc, cánh cửa sắt của căn phòng bị mở ra, Hoàng Hiểu Đông và hai tên đàn ông mang súng đứng ở ngoài cửa.
“ Mang ra đây.” Hoàng Hiểu Đông ra lệnh, hai tên đàn ông đó lôi cha con Trần Dật Hào ra.
Trần Dật Hào một chút cũng không hoảng sợ nhìn thẳng Hoàng Hiểu Đông. “Hoàng tiên sinh, anh lại muốn chơi trò gì đây?”
“ Ha ha, trò chơi hay sắp mở màn rồi, các người mở to mắt ra mà nhìn đi.” Hoàng Hiểu Đông bước đi, thủ hạ của hắn áp giải cha con Trần Dật Hào đi theo phía sau.
Hoàng Hiểu Đông dẫn bọn họ đi lên một căn phòng nằm ở vị trí cao nhất trên khoang thuyền, trong căn phòng có một cửa sổ bằng kính chạm đất, đối diện với boong tàu, trên boong tàu có rất nhiều người, một người con trai trong số đó bị vô số người cầm súng bao vây____ Trần Dật Hào mở to hai mắt, là Lý Dục Hào!
Hắn sao lại chỉ chạy đến có một mình? Hắn sẽ không ngu ngốc như thế chứ! Trần Dật Hào kinh ngạc, nhưng y rất nhanh phát hiện, sau lưng Lý Dục Hào cũng đứng vài vệ sĩ đang cầm súng, Trần Dật Hào lúc này mới hơi thở nhẹ được một hơi.
Trước mặt Lý Dục Hào là Đàm Lập phụ trách ra mặt đàm phán, giữa bọn họ có đặt một chiếc bàn, trên mặt bàn là hai phần hợp đồng, Hoàng Hiểu Đông tựa hồ đã đặt máy nghe lén trên boong tàu, cuộc đối thoại của Lý Dục Hào và Đàm Lập rõ ràng đều truyền đến trong máy phát ở căn phòng.
“ Lý nhị công tử, muốn đem Trần Dật Hào đi, thì ký vào phần hợp đồng này đi.” Đàm Lập nói.
“ Anh phải cho tôi gặp mặt Trần Dật Hào trước, sau khi nhìn thấy y vô sự, tôi mới ký.”
“ Y ở ngay đó, anh tự mình nhìn đi.” Đàm Lập chỉ về hướng căn phòng bọn họ đang ở.
Lý Dục Hào ngẩng đầu lên nhìn, trực tiếp đối mặt với Trần Dật Hào đang khẩn trương.
“ Dục Hào!”Trần Dật Hào gọi nhỏ, nhưng cửa kính cách âm của căn phòng rất tốt, thanh âm căn bản không truyền ra ngoài.
Lý Dục Hào nhìn trên đầu của Trần Dật Hào có vết băng bó, nhíu nhíu mày.
“ Tôi nói rồi, không thể để cho y bị thương.” Hắn dùng thanh âm nhu hòa đến đáng sợ nói với Đàm Lập.
“ Ách….. đây không phải do tôi làm, là do ba của y làm đó, anh đừng đổ tội lên đầu chúng tôi…..”
Lý Dục Hào dường như xác định Trần Dật Hào có thể nghe thấy mà nói: “Dật Hào, không sao đâu, chúng ta rất nhanh sẽ có thể về nhà.”
Trên mặt Trần Dật Hào nóng lên từng chặp, Lý Dục Hào cầm viết ở trên bàn lên, nhanh chóng ký tên lên bản hợp đồng, tất cả đều rơi vào trong mắt của Trần Dật Hào, y chất vấn Hoàng Hiểu Đông: “Bản hợp đồng đó là thứ gì? !”
“ Không có gì.” Hoàng Hiểu Đông đắc ý cười nói: “Chỉ là khiến cho hắn đem tài sản di truyền của nhà hắn chuyển tên cho tôi mà thôi.”
“ Cái gì? !”Trần Dật Hào kinh hoảng.
Lý Dục Hào bên đó đã bỏ viết xuống, ưu nhã đứng lên. “Được rồi, thả Dật Hào ra.”
Hoàng Hiểu Đông cầm mấy bộ đàm lên, phân phó Đàm Lập: “Đừng để cho hắn đi như vậy.”
Đàm Lập trước đó đã được dặn dò qua, phải sỉ nhục Lý Dục Hào một trận, hắn tùy ý nói: “Còn chưa được, anh còn phải làm một chuyện nữa, chúng tôi mới có thể thả vợ của anh ra.”
“ Nga?”Lý Dục Hào hứng thú bỏ tay vào túi quần.
Đàm Lập kiêu ngạo la lên: “Tôi muốn anh, bò trên mặt đất học con chó sủa ba tiếng!”
Tên đàn ông thô lỗ sau lưng hắn lấy ra máy chụp hình đã chuẩn bị trước, để sẵn trước Lý Dục Hào. Khóe miệng Lý Dục Hào phiếm lên một nụ cười lạnh, không hề động đậy.
Đàm Lập tiếp tục la: “Nhanh lên! Nếu không sẽ giết bảo bối Trần Dật Hào của anh!”
Tên đàn ông đứng sau lưng Trần Dật Hào lập tức dùng súng chỉ vào sau đầu của y, Lý Dục Hào từ xa nhìn y, trong mắt là vô hạn thâm tình.
Trên mặt của Đàm Lập và Hoàng Hiểu Đông là nụ cười đắc ý, Đàm Lập nói: “Nhanh lên! Không thì sẽ phải sủa ba mươi tiếng đó!”
Lý Dục Hào cư nhiên thật sự bắt đầu chậm rãi cong người xuống, Trần Dật Hào kích động đến viền mắt đều đỏ lên, y không muốn hắn chịu loại sỉ nhục này! Y gọi to cách một lớp kính: “Đừng____! !”
Lý Dục Hào đột nhiên la lớn một tiếng: “Dật Hào nằm xuống!”
Trần Dật Hào kinh ngạc, Lý Dục Hào trên boong tàu cùng với vệ sĩ hắn mang theo đều nhanh chóng nằm xuống, chính ngay lúc đám người Hoàng Hiểu Đông còn đang nghi hoặc, hai chiếc trực thăng đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, súng máy trên chiếc trực thăng liền chỉ vào boong tàu nả một loạt đạn, đạn bay khắp nơi, tên thô lỗ trúng một viên, nhất thời đầu liền nở hoa, căn phòng mà bọn người Hoàng Hiểu Đông đang ở, cửa kính cũng bị bắn nát.
Hoàng Hiểu Đông phản ứng coi như mau lẹ, nhanh chóng nằm xuống, nhưng một trong số thủ hạ của hắn thì không may mắn như vậy, trúng đạn ngã xuống, lúc này Trần Dật Hào và Trần Kiến Lâm cũng đã kịp thời nằm xuống.
Hai chiếc trực thăng nả một loạt đạn xong, cuối cùng ngừng bắn, mấy người Đàm Lập gần như toàn bộ đều chết, bản thân Đàm Lập càng trúng nhiều đạn nhất, tứ chi đều bị xẻ nhỏ, trên người máu thịt nhầy nhụa, đứng với câu “khiến hắn chết không toàn thây” của Lý Dục Hào, còn về bản hợp đồng và chiếc bàn kia, cũng sớm bị bắn tan thành mảnh vụn.
Lúc này, Lý Dục Hào đứng lên, kéo bỏ áo vest ngoài, lộ ra áo chống đạn bên trong, vệ sĩ của hắn cũng tản ra, đi vào trong khoang thuyền, mấy người đàn ông toàn thân trang bị võ trang từ trên trực thăng đu thang dây xuống, tay còn cầm súng tự động, khống chế boong thuyền.
Hoàng Hiểu Đông thấy tình thế thay đổi, gầm lên với những thủ hạ còn sót lại: “Nhanh lên! Chuẩn bị ca nô!”
“ Vâng….. vâng!”
Hoàng Hiểu Đông lôi theo Lý Dục Hào, cùng với thủ hạ chạy vào lối thoát khẩn cấp.
Lý Dục Hào ở trên boong tàu nhìn thấy, lập tức cầm lấy máy bộ đàm phân phó trực thăng: “Máy số một chú ý! Bọn họ muốn đi!”
“ Nhận được!” Một chiếc trực thăng lập tức bay lên.
Trong bộ đàm nhanh chóng truyền đến báo cáo: “Bọn họ lên ca nô rồi!”
“ Máy số hai lại đây!”Lý Dục Hào chỉ thị, chiếc trực thăng còn lại bay đến, Lý Dục Hàonắm lấy thang dây, phi cơ lập tức bay lên khoảng không trên thuyền.
Ca nô của Hoàng Hiểu Đông ở trên biển nhanh hết tốc lực chạy tới trước, máy số một của Lý Dục Hào rất nhanh chạy đến chặn trước mặt chúng, Hoàng Hiểu Đông bắn lên trực thăng, nhưng vì trở ngại Trần Dật Hào đang ở trên tay hắn, máy số một không thể bắn trả, chỉ có thể thê thảm tránh né, bởi vì khoảng cách rất gần, cuối cùng vẫn không thể tránh được, bị đạn bắn trúng cánh quạt, máy số một bốc ra khói đen chìm xuống biển.
Trần Dật Hàokhông nghĩ đến súng lục cũng có thể đánh ngã trực thăng, thất kinh hô to.
“ Ha! Muốn đấu với ông đây sao!” Hoàng Hiểu Đông đắc y cực kỳ, phân phó thủ hạ đang lái ca nô: “Nhanh tắp vào bờ!”
Lúc này, tiếng động cơ ầm ầm của trực thăng lại truyền đến, máy số hai cũng đuổi tới.
“ Dục Hào____! !”Trần Dật Hào kinh ngạc nhìn Lý Dục Hào đang đu trên thang dây, Hoàng Hiểu Đông nhanh chóng thay đạn, quay người muốn bắn.
Trần Dật Hào hoang mang bổ nhào ra đẩy hắn ngã xuống, viên đạn bắn trật, hai người ngã nhoài trên ca nô.
Lúc này, máy số hai lại gần ca nô, Lý Dục Hào cầm súng nhắm chuẩn kẻ điều khiển____ “Pằng!”, đối phương trúng đạn chết liền, ca nô mất khống chế, cuồng loạn trên biển.
Trần Dật Hào và Hoàng Hiểu Đông ẩu đả, súng lục của Hoàng Hiểu Đông hỗn loạn rơi xuống biển.
“ Dật Hào____! ! !” Tiếng kinh hô của Lý Dục Hào truyền đến: “Trước mặt!”
Trần Dật Hào và Hoàng Hiểu Đông nhìn trước mặt, ngay phía trước ca nô chính là một khối đá ngầm nhô ra!
“ Oa ~ ~ ! !” Hoàng Hiểu Đông không còn rảnh đối phó với Trần Dật Hào, bổ nhào đến kéo lại phương hướng của ca nô, nhưng người điều khiển chết ép lên phía trên, hắn hoàn toàn không thay đổi kịp phương hướng. Mắt thấy ca nô sắp sửa đụng vào đá ngầm, hai tay lại bị còng ngược, Trần Dật Hào căn bản không có cách gì mà ở yên trên ca nô.
Lý Dục Hào la lớn với phi công của máy số hai: “Bay thấp một chút! !”
Máy số hai nhanh chóng hạ thấp một chút, Lý Dục Hào đang ở ngay trên ca nô.
“ Dục Hào!”Trần Dật Hào la to với hắn, dục vọng cầu sinh khiến y trong thoáng chốc đứng lên, Lý Dục Hào hành động quả đoán, nhanh lẹ ratay, nhào đến ôm lấy thắt lưng của y kéo lên____
Chỉ trong vòng không đến 0.1 giây, ca nô va vào đá ngầm, nhất thời vỡ nát, Hoàng Hiểu Đông không kịp chạy thoát, cứ như vậy tan xác theo ca nô.
Két két két…… các mảnh vỡ của ca nô và xăng dầu bốc cháy hừng hực trên đá ngầm và mặt biển.
Trần Dật Hào trong lòng còn sợ hãi nhìn ánh lửa phía dưới, không dám tin bản thân cư nhiên chạy thoát ra được.
Thang dây được kéo lên, dần dần thu vào bên trong máy số hai, Lý Dục Hào một tay ôm lấy Trần Dật Hào, một tay nắm chặt thang dâyđùa giỡn nói:“ Cũng may cậu không nặng, nếu không tôi cũng không ôm nổi cậu đâu.”
Trần Dật Hàokhông có gì để nói, chỉ có thể đỏ mặt tức giận nhìn hắn.