Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 612: Chương 612: Chữ tình giải thích làm sao (1 – 9)




Gió thổi tung trời, bóng tối trong chớp mắt đã chụp xuống.

Đế Sát cuồng nộ tung ra một chưởng, chưởng này mang theo lửa giận và sát khí ngập tràn chưa từng có. Lúc này Mộc Hoàng đang ở bên dưới, toàn thân đang lâm vào tình cảnh vô cùng khốn đốn. Vào thời điểm hưng thịnh hắn có lẽ có thể đỡ được mấy chiêu của Đế Sát, nhưng lúc này công lực đã bị phá hủy một nửa, hắn sao có thể chống lại Đế Sát được?

Trong nháy mắt, lực hắc ám tối đen như gió lốc vũ trụ lao thẳng về phía Mộc Hoàng.

Ngay cả cơ hội đánh lại Mộc Hoàng cũng không hề có. Trong chớp mắt khi sắp tiếp xúc với luồng linh lực cường đại của Đế Sát, hắn liền thổ ra một ngụm máu tươi.

“Đế Sát, ngươi định làm gì vậy?” Phong Vân vừa mới hoàn hồn xong, khi thấy vậy, nàng lập tức biến sắc và hét lên. Nàng giãy khỏi vòng tay của Đế Sát và lao về phía Mộc Hoàng.

“Ta phải giết hắn!” Đế Sát ôm chặt lấy Phong Vân, lửa giận ngút trời.

Chính Mộc Hoàng này, chính nam nhân này đã khiến Phong Vân không thèm nhìn tới hắn, cũng hại Phong Vân lâm vào tình trạng hiện nay. Nếu hắn không tới đúng lúc, Phong Vân sẽ… Phong Vân sẽ…

Nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa không còn được nhìn thấy Phong Vân nữa, lửa giận trong người Đế Sát lại bùng lên mạnh mẽ, toàn bộ đều phát tiết lên người Mộc Hoàng.

Khí thế kinh người, sát khí tứ phía.

Phong Vân vừa kinh hãi khi bị Đế Sát ôm chặt không cho thoát ra, mắt lại thấy Mộc Hoàng ở phía dưới đang bị gây sức ép. Đuôi mày khóe mắt hắn không hề hiện ra một tia cầu khẩn hay oán hận nào. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vừa thong dong kiêu ngạo, lại vừa chất chứa đầy thâm tình.

Khi đón nhận được ánh mắt của Mộc Hoàng, Phong Vân đang lo lắng liền lập tức im lặng. Hai người đối diện, Phong Vân đột nhiên nở nụ cười tươi tắn với hắn. Nàng không vùng vẫy nữa, chỉ chậm rãi nói với Đế Sát.

“Ngươi giết chàng đi, ta sẽ đi cùng chàng.” Lời nói thanh đạm nhẹ nhàng lại chứa tình ý vô tận.

Lời này vừa ra, cả người Đế Sát bỗng chấn động mãnh liệt. Một chưởng giận dữ phóng ra sắp đánh lên người Mộc Hoàng bỗng chệch hướng lao về phía khối nham thạch phía sau Mộc Hoàng.

“Ầm…” Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Khối nham thạch khổng lồ đến ngay cả Tinh Diệt Trần Sa cũng không ăn mòn nổi phía sau Mộc Hoàng bị một chưởng của Đế Sát làm cho vỡ vụn và sập xuống một nửa.

Trong nháy mắt, Mộc Hoàng cơ hồ bị bụi đá vùi lấp. Có thể thấy được một chưởng này của Đế Sát thực sự là căm hận Mộc Hoàng đến tận xương tủy.

“Phong Vân!” Ôm hận thu tay lại, Đế Sát quay phắt đầu nhìn Phong Vân đang bị ôm trong lòng mình.

Sao nàng có thể? Sao có thể…

Phong Vân nhìn Đế Sát. Nàng nhìn thấy tình yêu thương nồng nhiệt và tổn thương trên gương mặt thần bí đó. Phong Vân khẽ nhíu mày.

Đế Sát này, tình cảm của hắn…

Nhưng nàng không thể nhận, không có cách nào nhận được.

“Ta thương hắn, ta không ngăn được ngươi giết hắn, việc ta có thể làm chỉ là đi cùng hắn mà thôi.”

Phong Vân nhìn Đế Sát, lời nói không chút gợn sóng. Không phải uy hiếp. Con người có tên Đế Sát này nàng mới tiếp xúc lần thứ hai, nàng thật sự không thể nào hiểu được hắn. Không phải nàng lấy chuyện sống chết của mình ra để uy hiếp Đế Sát buông tha cho Mộc Hoàng. Mà là luận sự. Muốn sống đã khó, muốn chết chẳng nhẽ cũng khó ư?

“Phong Vân, nàng muốn làm ta tổn thương sao? Nàng biết ta không nỡ làm tổn thương nàng mà.”

Đế Sát nghe lời nói nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng của Phong Vân, nhìn thấy ánh mắt tình sâu nghĩa nặng Phong Vân dành cho Mộc Hoàng thì xót xa trong lòng, mọi si mê đều hóa thành oán giận khôn cùng. Có điều nỗi oán giận khôn cùng này vẫn không thể nào che lấp được lòng ái mộ rõ ràng và sâu lắng trước đó.

Phong Vân nhướng mắt nhìn Đế Sát đang gần trong gang tấc. Nàng nhìn thấy sự tổn thương và thổn thức nồng đậm trong mắt hắn. Phong Vân im lặng trầm ngâm trong nháy mắt. Nàng không rõ vì sao Đế Sát lại nặng tình với nàng như vậy. Nhưng nàng cũng không thể tự bảo bản thân có ác cảm với mối thâm tình của hắn. Với một người đối tốt với mình như thế, nàng không thể yêu hắn nhưng cũng không thể oán hận hắn được.

“Ta không muốn làm tổn thương ngươi, cũng không dám chắc ngươi không muốn làm tổn thương ta. Ta chỉ nói cho ngươi và cho hắn biết quyết định của mình mà thôi.”

Lời nói cực kỳ lạnh nhạt của Phong Vân lại khiến người ta không thể bỏ qua. Đế Sát nghe thấy thế thì năm ngón tay trong nháy mắt nắm chặt lại. Tiếng xương cốt ma sát kêu răng rắc vang vọng giữa không trung.

Hắn muốn giết Mộc Hoàng. Hắn hận không thể ngũ mã phanh thây Mộc Hoàng, hận không thể xé Mộc Hoàng thành trăm mảnh, hận không thể moi tim Mộc Hoàng ra.

Nhưng mà Phong Vân, Phong Vân…

Hắn không nỡ, không nỡ để nàng chịu bất cứ tổn thương nào, không nỡ khiến nàng đau lòng. Hắn biết Phong Vân thích Mộc Hoàng, nhưng không ngờ tình cảm của nàng lại sâu đậm như vậy.

Sâu đậm đến nỗi có thể hy sinh bản thân mình.

Vẻ mặt của Đế Sát trở nên méo mó, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Giết, hay không giết? Thả, hay không thả?

Nhìn thấy Mộc Hoàng nhảy ra từ bên dưới đống đất đá, trong mắt Đế Sát lại tràn ngập sát khí.

Nhưng mà Phong Vân… Phong Vân…

“Ầm…” Giữa lúc Đế Sát còn đang bối rối thì một nửa khối nham thạch còn lại sau một chưởng của Đế Sát bỗng ầm một tiếng rơi xuống toàn bộ. Một nửa khối đá dưới chân Mộc Hoàng cũng bắt đầu rơi xuống.

“Mộc Mộc!” Phong Vân kinh hãi đẩy mạnh Đế Sát ra và bổ nhào xuống cứu Mộc Hoàng. Có điều nàng đã bị Tinh Diệt Trần Sa ăn mòn quá nặng nên sức mạnh toàn thân đều bị tổn hại. Vừa đẩy Đế Sát ra, thân hình đứng giữa không trung lập tức lảo đảo loạng choạng. Không chống lại được lực hút của Tinh Diệt Trần Sa, nàng lại bắt đầu rơi xuống.

Đế Sát thấy vậy liền vội vàng không chút nghĩ ngợi lắc mình đuổi theo và ôm lấy Phong Vân.

“Buông ra!” Phong Vân cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía Mộc Hoàng đang rơi xuống. Đuôi mày khóe mắt nàng đều hiện lên sự nôn nóng.

Đế Sát bỗng hung hăng nghiến răng một cái. Tiếng răng nanh vỡ vụn cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng.

Giữ chặt lấy người Phong Vân, Đế Sát bỗng hung hăng tung một chưởng đánh vào không trung. Một luồng sức mạnh vô cùng nóng giận lập tức bắn ra tứ phía.

“A…” Một tiếng thét vô cùng oán hận lại vang lên, bên trong tràn ngập sự không cam lòng và không mong muốn. Sau tiếng hét này, Đế Sát đột nhiên di hình đổi ảnh và xuất hiện ngay bên dưới Mộc Hoàng. Hắn hung hăng đá một cước về phía Mộc hoàng.

Toàn bộ sự chú ý của Mộc Hoàng vẫn tập trung trên người Phong Vân mà không phải Tinh Diệt Trần Sa đang chuẩn bị cắn nuốt lấy mình. Thấy tình hình như vậy, ánh mắt lập tức trầm xuống, hắn giơ tay ra đỡ.

“Ầm…” Một âm thanh trầm đục vang lên. Mộc Hoàng bị Đế Sát đá một cước liền nặng nề bay về hướng Phong Vân.

Phong Vân vươn tay ra, trong nháy mắt đã tóm được tay Mộc Hoàng.

“Đi!” Ném lại một tiếng hừ lạnh cực kỳ oán giận, Đế Sát tóm lấy tay Phong Vân rồi nhanh chóng bay vụt đi.

Phong Vân bị Đế Sát lôi kéo liền bay đi theo hắn, càng lúc càng xa khỏi đám Tinh Diệt Trần Sa phía dưới.

Mà Mộc Hoàng bị Phong Vân túm được cũng theo đó rời xa khỏi nguy hiểm.

Mọi chuyện biến hóa thực sự quá nhanh.

Phong Vân giữ chặt lấy Mộc Hoàng. Sau khi xác định trước mắt không phải ảo ảnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đế Sát ở phía trên đang phá tan không gian vũ mang mà lao đi.

Người này… Hắn đây là…

“Cảm ơn!” Không biết dùng lời nào để nói với hắn, Phong Vân trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ này.

Đế Sát cúi đầu nhìn thấy Phong Vân đang nhìn mình. Trong mắt hiện lên một tia thâm tình không hối hận, hắn khàn khàn giọng nói, “Kiếp trước chắc ta thiếu nợ nàng!”

Cho nên kiếp này vừa thấy mặt nàng hắn đã say mê.Cho nên hắn cam tâm tình nguyện làm trái tim mình tổn thương cũng không để nàng phải chịu đau khổ.

Phong Vân không nói gì. Tình cảm này…

Ngay sau đó, Đế Sát nén oán giận kiêu ngạo nhìn Mộc Hoàng, “Đừng cảm ơn ta! Hôm nay ta không giết hắn. Nếu lần sau gặp lại hắn, ta nhất định sẽ không nương tay đâu.”

Hắn muốn Mộc Hoàng chết, muốn đến hàng ngàn hàng vạn lần. Hắn không cam lòng. Nhưng hắn cũng không muốn khiến Phong Vân đau lòng, không muốn chút nào. Phong Vân đau một phần, hắn sẽ đau mười phần. Vậy nên hôm nay hắn chỉ có thể… Chỉ có thể…

Nhưng hắn và hắn ta sẽ mãi mãi là kẻ thù, lần sau gặp mặt hắn sẽ không chút lưu tình.

“Ta không nợ ân tình của ngươi, cũng không cần ngươi nương tay.” Mộc Hoàng bị kéo theo phía dưới lúc này cũng lạnh lùng chen vào một câu. Đế Sát không phải vì hắn, hắn đương nhiên không nợ ơn cứu mạng với hắn ta. Giữa hai người bọn họ chỉ có quan hệ thù địch, không ai nương tay với ai hết.

“Hừ!” Đáp lại lời Mộc Hoàng là tiếng hừ lạnh hết sức càn rỡ của Đế Sát.

Sa mạc mờ mịt, ai hữu tình, ai vô tình?

“Sao lại thế này? Có người xông vào trận pháp không gian ư?” Nữ thủ lĩnh tộc Bỉ Mông ở phía trên bỗng chau mày.

Trong lúc nàng nhíu mày, bức tượng điêu khắc đứng giữa không trung bắt đầu vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của nàng và muốn đóng lại.

Chắc chắn có người mạnh hơn đang phá vỡ không gian vũ mang. Người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy? Người nào lại điên cuồng mãnh liệt đến vậy?

“Có vấn đề gì sao?” Ngàn Dạ Lan vẫn lắng tai nghe mọi động tĩnh khi nghe nói thế thì sắc mặt căng thẳng hẳn lên, hắn lập tức hỏi dồn.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu!” Người của tộc Bỉ Mông đứng bên cạnh hắn lập tức an ủi.

“Mọi người đừng gạt ta!” Ngàn Dạ Lan cắn chặt môi. Hắn không nhìn thấy nhưng không ngu ngốc.

Tộc Bỉ Mông thấy vẻ lo lắng xen lẫn sự cô đơn và chua xót của Ngàn Dạ Lan thì đều trầm hẳn xuống.

“Có người xông vào trận thế và mở ra tất cả mọi công kích.” Giữa bầu không khí tĩnh lặng đó, thủ lĩnh tộc Bỉ Mông liền trầm giọng nói.

“Kết quả sẽ thế nào?” Ngàn Dạ Lan lập tức nghe ra mối nguy hiểm bên trong.

“Nếu phá được thì đương nhiên sẽ thoát ra ngoài,còn nếu không phá được…” Thủ lĩnh tộc Bỉ Mông không nói hết câu nhưng ý của nàng ta thế nào không nói ra cũng biết.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Một người khác của tộc Bỉ Mông cất tiếng hỏi.

“Chúng ta chỉ có thể dùng toàn lực khống chế nơi này không cho nó đóng lại.”

Một khi cửa bị đóng lại, người ở bên trong đương nhiên không thể ra được nữa. Bọn họ chỉ có thể vì những người đã xông vào đó mà lưu lại một lối thoát sống còn.

Bàn tay giấu dưới áo bào nắm chặt lại, trên gương mặt đẹp tựa thiên sứ của Ngàn Dạ Lan lúc này chậm rãi tỏa ra sự kiên quyết và mẫn tuệ sẵn có từ trong cốt cách của hắn.

“Nhờ mọi người kéo những người đang trấn thủ trận pháp ra ngoài giúp ta!” Ngàn Dạ Lan chậm rãi mở miệng.

Ở phía dưới đang có người trấn áp trận pháp Ngũ Hành. Người của tộc Bỉ Mông đã nói với hắn như vậy. Giờ có người đang phá vỡ không gian vũ mang, trận Ngũ Hành không cần phải được trấn áp nữa. Có thể cứu được người nào thì cứu người đó, còn hơn là…

Thân là người thuộc hoàng gia, ra quyết định nhanh chóng là bản tính trời sinh của hắn.

“Được, cậu yên tâm!” Người của tộc Bỉ Mông nghe nói thế liền đồng loạt đáp lời Ngàn Dạ Lan.

Ánh sáng lưu động. Xung quanh đàn tế lập tức có mấy người của tộc Bỉ Mông đứng đó. Hào quang linh lực hoa mỹ từ đỉnh đàn tế bay thẳng xuống phía dưới.

Lúc này, đám người của Ngàn Dạ Cách đang trấn giữ trận Ngũ Hành phía dưới bỗng nghe thấy loáng thoáng có một tiếng thét dài chứa đầy sự phẫn nộ. Cơ thể bọn họ lập tức chấn động.

“Phụt!” Đám người thú liền phụt ra một ngụm máu tươi. Trận pháp Ngũ Hành bên cạnh từ từ vỡ vụn.

“Có người đang tấn công không gian vũ mang.” Đám lông mao trên người sư tử Hoàng Kim đều dựng đứng cả lên.

Phá hủy. Lại có người không dựa theo đường đi trong không gian vũ mang để ra mà là phá hủy.

Người đó là ai? Ai lại dũng mãnh như vậy?

“Thu tay lại, theo chúng ta ra ngoài!” Đúng lúc cả bọn đều bị thương thì một âm thanh hùng hậu từ phía trên bầu trời sao bỗng truyền xuống. Ngay sau đó, một luồng linh lực cứng cáp từ trời sao lao xuống bao phủ lên thân thể của mấy người.

“Đi thôi! Đó là người của tộc Bỉ Mông.” Ba Ngân lập tức trầm giọng quát. Hắn đồng thời ôm lấy Dương Vụ và phi người lên bám vào cột ánh sáng kia.

Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo, sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực thấy vậy liền đồng thời hít sâu một hơi và lao về phía cột sáng. Không gian vũ mang đang bị phá vỡ, việc này là việc bọn họ không thể ngăn cản được.

Cột sáng vừa thu được mấy người liền bay vọt trở lại. Trong chớp mắt khi bọn họ vừa rời đi, tảng đá bày trận Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ở phía dưới vừa rồi được đám người Ngàn Dạ Cách áp chế lập tức vỡ vụn. Nếu cột sáng đón người của tộc Bỉ Mông tới chậm hơn một phút thì lúc này đám bốn người hai thú đó đã hóa thành cát bụi rồi.

Không gian mờ mịt, khói mây ẩn hiện. Sa mạc cát vàng tuyệt tình tuyệt yêu.

Đế Sát kéo theo Phong Vân và Mộc Hoàng ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng cắt ngang trời cao. Sự bi phẫn tràn đầy đã hóa thành cơn cuồng nộ vô tận không kiêng nể gì mà nhằm thẳng về phía không gian vũ mang kia. Hắn dùng sức mạnh của bản thân để phá vỡ hết thảy.

Không gian chấn động, tất cả lực tấn công đều nhắm vào Đế Sát.

Bay nhanh như đạn, rực rỡ như sao.

Lúc này, hình ảnh Đế Sát đang vọt lên trông chói mắt như một quả cầu lửa cắt qua không gian vũ trụ và nở rộ ra ánh sáng rực rỡ vô tận. Mà các đòn tấn công vẫn như hình với bóng toàn bộ đều nhằm về phía Đế Sát. Đó là các khối ngân châm sáng ngời và sắc nhọn. Hàng vạn khối thần châm của không gian vũ mang rít gào xông ra tấn công Đế Sát, tạo thành những đợt sóng bám đuổi ngập trời, khí thế cực kỳ mãnh liệt.

Bị Đế Sát kéo theo nhưng lại nằm ngoài vòng công kích, Phong Vân khẽ cau mày. Đế Sát đang giúp đỡ bọn họ, nàng sao có thể để hắn phải chống đỡ một mình?

Nhưng không đợi nàng có bất kỳ hành động nào, Mộc Hoàng vốn bị nàng túm lấy đột nhiên xoay người vọt lên rơi vào phía sau Đế Sát.

Toàn bộ dám ngân châm đang tiến công phía sau lưng Đế Sát lập tức nhắm cả vào hắn.

Linh lực của Mộc Hoàng ẩn ẩn lưu chuyển, mặc dù không mạnh nhưng cũng bảo vệ được phía sau lưng của Đế Sát.

“Phụt!” Chỉ vì sự che chắn này, đòn tấn công của không gian vũ mang trông như những khối ngân châm đánh thẳng lên người Mộc Hoàng làm hắn phụt ra máu tươi.

Vậy nhưng Mộc Hoàng vẫn không hề nhúc nhích, vẫn kiên quyết như cũ.

Mộc Hoàng hắn cũng là nam nhân, cũng là kẻ đầu đội trời chân đạp đất. Hiện tại hắn rất yếu nhược, không cứu được cũng không bảo vệ được mọi người, nhưng hắn cũng sẽ không vì thế mà lợi dụng Đế Sát. Hắn ta cứu bọn họ, vậy thì hắn sẽ bảo vệ sau lưng cho hắn ta. Hắn là nam nhân chứ tuyệt đối không phải tên đạo chích.

Phong Vân ngửa đầu nhìn hành động của Mộc Hoàng, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn, khóe miệng nàng bỗng cong cong nở một nụ cười.

Đó chính là nam nhân của nàng đó!

Giữ nụ cười trên môi, Phong Vân cũng vọt người lên chắn trước ngực Đế Sát. Linh lực xanh biếc không hề được giữ lại chút nào mà toàn bộ đều bao quanh nàng và bảo vệ cho Đế Sát ở phía sau.

Nếu phải xông pha thì cùng xông pha đi! Bọn họ không giúp được việc gì, vậy thì bảo vệ an toàn cho Đế Sát vậy. Tay cầm tay, lưng đối lưng, bọn họ không hề có chút do dự nào.

“Phong Vân!” Đế Sát đang vọt lên phía trước lập tức kinh động. Nhìn thấy Phong Vân đang bảo vệ đằng trước mình, đôi mắt hắn bỗng đỏ lên.

Gió thổi qua làm mái tóc đen của Phong Vân bay bay chạm vào mặt Đế Sát. Trong nháy mắt, Đế Sát bỗng cảm thấy kích động cơ hồ không thể khống chế. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Phong Vân che chở cho hắn. Tuy rằng là vì tình huống lúc này, tuy rằng… Quả thực hắn không nhìn nhầm người, hắn không thích sai người. Hắn liều mạng ở phía trước, để nàng ở phía sau hưởng thụ, nhưng nàng không cần, mà là thế này…

Trong lòng Đế Sát cơ hồ đều nở rộ, hắn cũng không thèm để ý đến Mộc Hoàng cũng đang bảo vệ sau lưng mình. Hắn lại tiếp tục bay nhanh hơn, như sấm vang chớp giật. Nguyên lực hắc ám do hắn phóng ra cơ hồ đã tới cực hạn.

Ba người lao thẳng về phía trước với tốc độ dường như có thể sánh với tốc độ âm thanh. Mọi đòn tấn công của không gian vũ mang đều không thể đuổi kịp bọn họ.

“Nhanh lên, nhanh lên!” Đúng lúc đó, tiếng nói lo lắng của Ngàn Dạ Lan từ phía trên bỗng truyền xuống tràn ngập cả một khoảng không gian.

Tốc độ của Đế Sát quá nhanh, ngay cả đòn tấn công của không gian vũ mang cũng không thể đuổi kịp hắn. Mà đối với đối thủ có tốc độ quá siêu việt, không gian vũ mang đương nhiên có cách hủy diệt. Nó phải chặt đứt con đường sống cuối cùng. Đàn tế đang úp nhanh xuống, không gian vũ mang muốn đóng cửa lại. Cùng với cánh cửa đang dần dần được đóng lại, bên trong không gian vũ mang bắt đầu vang lên những tiếng nổ liên tiếp.

Một áp lực bắt đầu từ bốn phương tám hướng dâng lên.

“Mau, mau lên!” Phía trên đàn tế, Ngàn Dạ Lan thấy những người của tộc Bỉ Mông xung quanh không nói không rằng mà chỉ dốc lòng chống đỡ không cho cánh cửa của đàn tế đóng lại. Hắn lập tức nóng vội nhào tới cửa đàn tế hướng về phía đám người Phong Vân mà gọi.

Thân như chim ó bay vọt lên, từ rất xa Đế Sát dường như đã nhìn thấy lối ra. Nhưng lối ra đang bị đóng lại với tốc độ rất nhanh. Tốc độ của hắn rất nhanh nhưng lại phải mang theo hai người, nếu muốn thoát ra ngoài trước khi cửa đóng lại…

Đế Sát nhìn lối ra ở đằng kia bằng ánh mắt sắc nhọn.

“Aaaa…” Ngửa đầu thét dài một tiếng, tốc độ của Đế Sát đã bị ép tới mức tận cùng. Tiếng thét to điên cuồng của hắn vang dội khắp không gian.

“Mau tránh ra,mau!” Ngàn Dạ Cách đứng ở lối ra bỗng túm Ngàn Dạ Lan lùi lại phía sau. Hắn đã nghe thấy tiếng thét của Đế Sát. Bọn họ sắp vọt lên đây rồi.

“Tiếp tục chống đỡ! Tiếp tục chống đỡ!” Phượng Vũ Náo ở một bên vừa lau vết máu trên khóe miệng vừa dốc sức chống đỡ. Bọn họ vừa lên đến nơi liền thấy ngay tình hình này. Không dành thời gian để thở, cả bọn liền lập tức gia nhập pháp trận chống đỡ đàn tế để không cho nó đóng vào.

Có điều, không gian vũ mang quá mạnh. Bọn họ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa. Cửa đàn tế đang đóng lại với một tốc độ rất nhanh. Chỉ trong một giây, đàn tế đã hạ xuống hơn một thước. Lối ra bây giờ có lẽ chỉ có thể lọt được hai người.

“Vân Vân, mau lên!” Tiểu Thực vừa chống đỡ đàn tế vừa sắp khóc đến nơi. Nó cũng không dám vươn cành lá ra túm lấy đám người Phong Vân. Bởi vì tốc độ của nó không đủ nhanh, nó không thể nhanh bằng Đế Sát được.

“Kẹt kẹt…” Cửa đàn tế không ngừng khép lại.

Nhanh như sao xẹt, nhanh như tia sét đánh vào khoảng không, Đế Sát đã dốc toàn lực phóng tới. Nhưng lối ra đã ngày càng nhỏ lại, nhỏ đến nỗi không đủ cho tất cả bọn họ ra ngoài.

Đôi mắt của Đế Sát bỗng đỏ ngầu. Hắn cúi đầu nhìn người đang quay lưng lại với mình. Người đó vẫn không nói gì, chỉ vững vàng đứng chắn trước người hắn, để hắn dốc toàn lực kéo cả bọn lên phía trên.

Trong mắt hắn tràn ngập tình yêu thương say đắm.

“Phong Vân, nhớ cho kỹ, ta không có thói quen tự ngược bản thân. Chỉ bởi vì ta quá yêu nàng.”

Giữa bầu trời sao mờ mịt, Đế Sát đột nhiên nói ra câu này. Âm thanh trầm thấp không đếm xỉa đến chuyện gì.

Phong Vân ngẩn ra. Lời này của Đế Sát là có ý gì?

Nhưng không chờ nàng quay đầu lại, Đế Sát vốn vẫn nắm chặt cánh tay nàng đột nhiên nắm lấy tay bàn nàng. Một luồng sức mạnh cường hãn trong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng.

“Đế Sát, ngươi làm gì vậy?” Phong Vân bỗng hiểu được ý tứ trong lời nói của Đế Sát. Nàng xoay người và không khỏi điên cuồng hét lên.

Không đợi nàng có bất cứ hành động nào, Đế Sát bỗng hét lên một tiếng dũng mãnh và dốc toàn lực vung tay lên.

Trong thời gian ngắn, Phong Vân và Mộc Hoàng liền phóng về phía đàn tế với tốc độ vượt hơn hẳn tốc độ vừa rồi của ba người.

Đế Sát dốc toàn lực giúp bọn họ ra ngoài ư?

Mộc Hoàng kinh hãi mở lớn hai mắt.

Đế Sát này, tình cảm của hắn ta…

“Ngươi điên rồi!” Phong Vân quay đầu về phía Đế Sát và điên cuồng hét lên. Nàng không cần hắn dùng tính mạng của mình để cứu bọn họ. Nàng không chịu nổi, không thể chịu nổi.

“Ta không điên!” Đế Sát ở phía dưới rõ ràng đã chậm lại, hắn ngửa đầu cười với Phong Vân. Hắn thích nàng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng ở trong này, tuyệt đối không!

“Ta không điên! Nàng yên tâm, Đế Sát ta không dễ dàng chết vậy đâu.”

Gương mặt tuấn lãng tràn đầy tình ý bỗng nở nụ cười. Đế Sát nhìn Phong Vân đang lao đi như sao xẹt. Đế Sát hắn còn chưa đến được trái tim của Phong Vân, hắn tuyệt đối sẽ không chết, tuyệt đối không chết!

“Không được! Không thể…” Phong Vân bóp chặt lấy tay Mộc Hoàng. Bọn họ không thể làm vậy. Bọn họ không thể chấp nhận thực tế này.

Mộc Hoàng cúi đầu nhìn Đế Sát, nhìn con người cuồng vọng vô cùng ở đằng kia. Nhìn thật sâu, thật sâu… Đế Sát đã dốc toàn lực cuối cùng để ném hai người đi, Phong Vân và Mộc Hoàng há có thể thay đổi được điều này sao?

Phong Vân và Mộc Hoàng trơ mắt nhìn hình ảnh của Đế Sát đang ngày càng nhỏ dần, ngày càng nhỏ dần…

Nhưng bọn họ không thể thay đổi được chuyện gì.

“Đế Sát!”

Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng hét dài vô tận.

“Vù…” Giữa tiếng hét vang, một âm thanh bỗng phá không vang lên.

Trời xanh mây trắng đều đã ở trước mặt.

Phong Vân và Mộc Hoàng lao vọt lên trời.

“Ầm…” Trong nháy mắt khi hai người vọt ra ngoài, đàn tế bỗng đóng sầm lại.

Đế Sát không ra ngoài.

Xa xa phía chân trời ửng lên một ráng hồng đẹp như ánh lửa. Vẻ đẹp hoa mỹ tinh khiết làm người ta say mê, cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Màu đỏ lan ra như lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.