Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 347: Chương 347




“Ngươi gây thương tích thì ngươi cũng có thể chữa trị.” Phong Vân vừa dứt lời, bỗng nữ nhân vẫn ngồi nhắm mắt khoanh chân chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa.

Bởi vì hắn ở trong tâm trí của nàng mà bị thương, cũng như là nàng gây ra thương tích, nên đương nhiên chỉ có mình nàng mới có thể chữa trị.

Phong Vân hiểu được ý tứ của những lời này, làm thế nào chữa khỏi vết thương cho Mộc Hoàng?

Phong Vân vuốt tay Mộc Hoàng, nhìn những vết thương kia trên cánh tay hắn, vô cùng đau lòng, nàng lại không biết cách chữa trị, trong lúc này nhất thời không biết làm thế nào.

“Đừng nóng vội.” Mộc Hoàng thấy vậy vươn tay kia lên xoa đầu Phong Vân:“ Ta có thể chịu đựng được, ta cũng có thể tự chữa trị cho chính mình, ngươi……”

Lời nói an ủi của Mộc Hoàng còn chưa kịp nói hết thì hắn đột nhiên dừng lại.Cánh tay hắn bị Phong Vân ôm vào ngực, tà khí ở phía trên rất nhanh tiêu tán, một loại linh lực màu trắng thuần khiết đột nhiên xuất hiện.Thật giống như ánh sáng ban ngày xua đuổi đi ám khí.

“Đây là……” Phong Vân cũng rất kinh ngạc, nàng còn chưa làm gì mà.

“Trong lòng có yêu thì sẽ không cần sợ những thứ hắc ám.” Ngay lúc hai người đang vô cùng kinh ngạc, nữ nhân ôn hòa kia lại một lần nữa mở miệng, chậm rãi mở mắt.

Trong mắt nàng có ý cười ôn nhu, ánh mắt kia chuyển động vô cùng mị hoặc, đúng là khuynh quốc khuynh thành.

“Thì ra là thế, Á Phi xin thụ giáo .” Á Phi nhìn thấy tình huống vừa rồi có chút kinh ngạc nhưng sau khi nghe xong lời nói vừa rồi lại như ngộ ra điều gì mới, xoay người về phía nữ nhân kia thi lễ.

Phong Vân và Mộc Hoàng nghe vậy cùng liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập ý cười.Yêu, đây thật sự là chuyện rất hạnh phúc.

“Lại đây, bái kiến tộc trưởng chúng ta đi.” Ngay lúc hai người đang nhìn nhau cười ngọt ngào, Á Phi lại không chút do dự muốn phá đám uyên ương, quay đầu nhìn Phong Vân đáp.

“Tộc trưởng?” Phong Vân sửng sốt, kéo Mộc Hoàng xoay người lại.

Nàng từ lúc vào bộ tộc tinh linh đến giờ mới chỉ gặp qua hai vị trưởng lão, chưa gặp qua tộc trưởng bao giờ, nữ nhân này……

Mộc Hoàng đứng bên cạnh Phong Vân cũng nhìn rõ hoàn cảnh, bây giờ không phải thời điểm để nói chuyện yêu đương.

Bởi vậy hắn chỉ nhíu nhíu mày, khó khăn kiềm chế cảm giác muốn đánh gãy tay tên Á Phi kia, theo Phong Vân ngẩng đầu lên nhìn.Nữ nhân trước mắt vô cùng mĩ lệ, xinh đẹp mà ôn hòa.

Bao quanh người nữ nhân kia là vầng ánh sáng rực rỡ, làm cho người ta có cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái, giống như người mẹ của đất trời.

“Bái kiến tộc trưởng.” Phong Vân hơi khom khom người bái kiến nữ nhân kia.

Mộc Hoàng vốn cuồng ngạo nhưng đối với vị tộc trưởng bộ tộc tinh linh không biết đã sống bao nhiêu ngàn năm này cũng miễn cưỡng tôn kính, nhẹ nhàng đi theo Phong Vân rồi thi lễ.

“Thật là một đứa nhỏ lễ phép.“Nữ nhân kia thấy vậy mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ như trăm hoa đua nở

“Vừa rồi là tộc trưởng cứu chúng ta tới đây, Phong Vân cùng Mộc Hoàng đa tạ ơn giúp đỡ của tộc trưởng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.