“Tiểu tử nhà ngươi vẫn hư hỏng thế nhỉ, rồi, Phong Vân nhà ta là đẹp trai nhất!” Lời này vừa dứt, cả Phong Vân lẫn Phong Lôi đều nhất thời ngửa đầu cười to. Mười mấy năm không gặp đã bị xua tan thành mây khói bởi tiếng cười
sảng khoái.
Nhớ lại năm đó, mỗi khi đại tỷ Hách Liên Phong Lôi của nàng không
vui, nàng đều trêu đùa làm nàng ấy vui lên như thế, mà mỗi lúc đó, Phong Lôi đều cười sảng khoái như vậy. Mọi chuyện đều không có gì thay đổi.
Ngay cả bộ quyền pháp lúc bọn họ vừa gặp mặt cũng vậy, Hách Liên Phong
Lôi biết nàng không có linh lực nên luôn nghĩ cách dạy quyền pháp cho
nàng, mọi chuyện đều y như lúc trước. Người thân vĩnh viễn là người
thân, tuyệt đối không vì thời gian mà sinh ra thay đổi, chỉ biết tình
thân sẽ ngày càng nồng đậm.
Á Phi đứng một bên nhìn cảnh tượng như vậy thì xoay người trở về đi
ngủ. Hắn không có hứng thú chứng kiến tiết mục người thân gặp lại chút
nào.
“Đại tỷ, cha mẹ đang ở chỗ tỷ phải không?” Phong Vân túm lấy Hách Liên Phong Lôi mà hỏi.
Hách Liên Phong Lôi khoác tay lên vai Phong Vân rồi vui vẻ nói, “Xem ra đệ còn có lương tâm, còn chưa quên cha mẹ. Mọi người đúng là đang ở
chỗ của ta. Lúc trước vừa có dịp rảnh rỗi, ta mới chuẩn bị đưa Mạnh
Khoát về gặp cha mẹ. Không ngờ vừa về liền gặp phải tình cảnh hỗn loạn
như vậy. Ta và Mạnh Khoát liền lập tức đem tất cả mọi người trong tộc
rời đi, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tội gì phải ở lại để chịu
đựng cơn giận của bọn Thánh Linh Cung chó má gì đó.”
Phong Vân nghe Phong Lôi nói vậy thì vừa trố mắt nhìn Mạnh Khoát vừa mỉm cười đầy tà khí, “Công thành danh toại rồi hai người mới dám mang về ra mắt đây mà!”
Mạnh Khoát thấy ánh mắt trêu chọc của Phong Vân liền đập lên vai nàng một cái rồi cười nói, “Tiểu tử nhà ngươi vẫn khó ưa như trước nhỉ!”
“Xí!” Phong Vân tỏ ra coi thường câu nói này của Mạnh Khoát, nàng quay đầu ôm lấy tỷ tỷ.
Phong Lôi phút chốc cười to, “Đúng vậy, công thành danh toại mới
có mặt mũi trở về. Nói cho đệ biết, Mạnh Khoát hiện giờ chính là Đại
tướng quân Thiết Ưng của Tinh Vực, chàng đang nắm giữ một nửa quân đội
của Đế hoàng quốc Tinh Vực, là người dưới một người trên vạn người đó.
Tiểu tử, đệ có chỗ dựa vững chắc cực kỳ rồi đó, mau phủi mông ngựa* cho
tỷ phu của đệ đi!”
(*Phủi mông ngựa: Nịnh hót, bợ đỡ.)
Tâm tình của Phong Lôi lúc này đang cực kỳ vui vẻ nên chẳng thiết để
tâm đến việc giữ thể diện cho Phong Vân. Phải biết rằng tuy thân phận
bên ngoài hiện tại của Mạnh Khoát là một gã giúp việc theo hầu người ta
nhưng thực ra lại chính là đại tướng quân của Đế hoàng quốc Tinh Vực.