Chỉ nói một câu với Phong Vân xong, Ngàn Dạ Cách liền mỉm cười phất tay với ba người rồi xoay người sảng khoái rời đi.
Phong Vân nhìn theo bóng dáng cao hứng của Ngàn Dạ Cách, sâu tận đáy lòng bỗng thầm cất tiếng than trời.
Giờ thì hay rồi, Đế quân Thiên Khung biết nàng là ai.
Hiện giờ Đế quân Tinh Vực cũng đã biết nàng là ai.
Một nơi nàng đã sinh sống suốt mười mấy năm trời, có thể gọi là Tổ quốc.
Một nơi là ngôi nhà thứ hai của Phong Lôi và Mạnh Khoát, cũng là vùng đất nơi gia tộc Hách Liên đang lưu trú, ân tình này…
Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy chuyện này thật đau đầu.
Nhìn theo bóng dáng Ngàn Dạ Cách rời đi, Phong Lôi cốc một cái lên đầu Phong Vân rồi cười nói, “Đệ xem đi, Đế quân của chúng ta là người rất tốt. Đệ mà theo chúng ta về
Tinh Vực thì Tinh Vực nhất định sẽ tạo cơ hội cho đệ phát triển. Ở đó
không giống với Thiên Khung, cái bọn Thánh Linh Cung đáng chết đó, cứ
chờ xem khi nào lão nương đây sẽ đem quân đi diệt sạch bọn chúng, con mẹ nó!”
“Đại tỷ…” Phong Vân do dự xoa đầu.
“Do dự gì nữa, đại tỷ của đệ và tỷ phu của đệ lại có thể hại đệ sao?” Mạnh Khoát nhận ra vẻ do dự của Phong Vân, hắn đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống.