Việc này, sao nàng lại… Sao nàng lại ra được đây? Càn Khôn Thiên Hợp Tháp tự động ngừng công kích ư?
“A, ra rồi, ra rồi…”
“Đế quân, đừng động thủ nữa! Ra rồi…”
Mấy chục vạn ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này, khi Phong
Vân vừa ra thì lập tức có người nhìn thấy, bọn họ nhất thời hô to lên.
Bên ngoài tháp nhanh chóng trở nên vô cùng hỗn loạn, người thì vui
sướng vì Phong Vân đã ra ngoài, người thì xông lên ngăn cản đám người
Mộc Hoàng động thủ, khung cảnh lúc này quả thực rất lung tung lộn xộn.
“Trời ơi, công tử đã an toàn ra ngoài rồi, công tử quả thực đã khiến người ta vô cùng lo lắng!” Trong đám hỗn loạn, Phượng Vũ Phi là người đầu tiên bổ nhào về phía Phong Vân.
Phong Vân thấy thế lại vô cùng kinh ngạc, nàng vội vàng tránh sang một bên rồi nói, “Ta không việc gì, không có việc gì!”
“Phong Vân huynh, huynh có bị thương không?”
“Hách Liên huynh, huynh thế nào rồi?”
“Mau gọi ngự y tới đây! Mời ngự y xem cho Tiểu chủ Hách Liên trước đã…”
Chỉ trong chốc lát, đám người cao cấp của Nam Viên ngồi trên đài cao
và đám người Mộ Dung Tỉnh vốn gần chỗ Phong Vân nhất người trước người
sau chen chúc vây quanh nàng.
Bọn họ liên tục hết an ủi lại hỏi han quan tâm.
“À à, ta không sao, không sao đâu…” Bị cả đám người vây quanh, Phong Vân chỉ có thể liên tục đáp lời.
“Linh lực rất cao, ta quả thực đánh giá thấp ngươi rồi!”
Cách Phong Vân một khoảng khá gần, Ngàn Dạ Cách còn đứng giữa không
trung liền thở dài một tiếng. Phong Vân này lại có thể chống đỡ được sự
công kích của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp mà thoát ra ngoài không cần đến sự hỗ trợ của bọn hắn.
“Ha ha…” Phong Vân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ngàn Dạ Cách, trong lúc nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải, nàng đành giở điệu
cười nịnh nọt.
“Tiểu tử đáng chết kia, hôm nay ta phải giết ngươi!” Khi Càn Khôn Thiên Hợp Tháp mở ra cửa Sát, Phong Lôi đã phải kiềm chế lắm mới
không xông lên, lúc này, khi thấy Phong Vân lành lặn trở về, sau khi tâm tình trở nên bình ổn hơn, cơn giận lại bùng lên mạnh mẽ trong người
nàng ấy.
Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh cũng sống chết giữ chặt lấy Phong Lôi. Giờ không phải là lúc để lộ quan hệ của bọn họ với Phong Vân.
“Ha ha, ra được là tốt rồi, ra được là tốt rồi…”
“Phù, chống đỡ được cả sự tấn công của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, ha ha… Di tộc thượng cổ của chúng ta quả rất lợi hại…”
“Oa ha ha ha ha, hay…”
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, mấy chục vạn quần chúng có mặt bên trong đấu trường mới tìm lại được phản ứng. Trong nháy mắt, tất cả đều ồn ào
khen hay. Không khí tràn ngập hưng phấn này có lẽ không thể dùng lời nói để diễn tả được.
“Ngươi lại đây cho ta!” Giữa khung cảnh hỗn loạn, giọng nói lạnh lẽo vô tình của Mộc Hoàng đột nhiên vang lên ngăn chặn mọi tiếng ồn ào huyên náo.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, cả đám đồng loạt im lặng nhìn về phía Mộc Hoàng.
Phong Vân quay đầu lại thì nhìn thấy Mộc Hoàng sắc mặt xanh mét đang
đứng cách đó không xa, trên mặt hắn tràn đầy sự tức giận mà nàng chưa
bao giờ nhìn thấy. Phong Vân không khỏi chột dạ, nàng lập tức ngoan
ngoãn thong thả bước tới bên cạnh Mộc Hoàng. Khi tới gần, nàng nhỏ giọng nói với hắn, “Ta sai rồi, có điều ta không cố ý, ta…”
Lời còn chưa dứt, Phong Vân đã mở to hai mắt.
Mộc Hoàng đứng trước mặt mạnh mẽ giơ bàn tay to lớn ra giữ lấy đầu
nàng, đôi mắt chứa đầy lửa giận hỗn loạn chưa từng có và dạt dào cảm xúc chưa từng có của hắn tiến tới sát mặt nàng, hắn cúi đầu rồi hung hăng
áp môi lên môi nàng.
Hắn… hắn… Sau đó hắn hôn nàng…
“Hít…” Tiếng hít vào nổi lên tứ phía. Trong nháy mắt, mấy chục vạn người đang huyên náo ngồi trong đấu trường bỗng lặng ngắt như tờ.
Gió vẫn vi vu thổi, mấy chục vạn người có mặt trong cung Phỉ Thúy như thể đã biến thành pho tượng.