“Hai người kia… Hai người kia…” Ngồi trên khán đài, Phong
Lôi đột nhiên che mặt rồi quay đầu bước đi. Bọn họ rõ ràng đã thương
lượng xong mọi chuyện, hai người kia lại xúc động hôn nhau như vậy,
chuyện này…
Mộc Hoàng này đang làm cái gì vậy? Phong Vân đã không chín chắn rồi,
chẳng lẽ hắn cũng không điềm tĩnh được nữa? Giờ thì hay rồi, bọn họ đã
hôn nhau thế kia, hôm nay biết phải ăn nói thế nào đây?
Mạnh Khoát thấy Phong Lôi quay đầu bước đi thì cũng lập tức theo sát. Mặc kệ, chuyện hôm nay bọn họ không lo được nữa rồi! Cứ bị hai vị kia
giày vò thế này thì tóc bọn họ sẽ mau chóng bạc trắng mất.
“Ngài… ngài buông hắn ra cho ta!” Trong giây phút nước sôi
lửa bỏng này, Phượng Vũ Phi vừa hoàn hồn trong nháy mắt đã xanh mét mặt
mày, nàng ấy cơ hồ xông lên muốn kéo Phong Vân lại.
Phượng Vũ Phi rất nhanh nhưng Mộc Hoàng còn nhanh hơn. Tay nàng ta
còn chưa chạm vào được người Phong Vân thì Mộc Hoàng đã lập tức lắc mình lùi lại phía sau hai bước tránh né được nàng. Hắn đồng thời chậm rãi
ngẩng đầu lên.
“Mộc Hoàng, ngài làm thế là có ý gì?”
Qua cơn khiếp sợ, Phượng Vũ Náo sắc mặt khó coi cũng tiến lên trước một bước về phía Mộc Hoàng rồi nhíu mày quát to.
“Ý gì cũng được!” Mộc Hoàng bá đạo vừa ôm Phong Vân vừa hùng hổ nhìn về phía Phượng Vũ Náo. Hắn trầm giọng nói, “Đại hội giao lưu hôm nay bị hủy bỏ, Đế nữ nếu không vừa lòng thì có thể kén rể vào một ngày khác!”