Phong Vân nhếch miệng nhìn bàn cờ, kỹ năng chơi cờ của hai người này quả thực khiến người ta không dám tán thưởng.
“Bọn họ vẫn luôn như vậy à?” Phong Vân dùng thần giao cách cảm hỏi Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhíu mày nghĩ ngợi rồi cũng trả lời mà không hề lên tiếng, “Khoảng bảy tám năm rồi, không biết từ khi nào bọn họ lại say mê chơi cờ như
thế. Lúc trước còn tìm các sư đệ để chơi cờ, sau này không chơi cùng các đệ tử nữa, chỉ còn hai người bọn họ đánh cờ với nhau thôi.”
Phong Vân nghe thấy thế thì trong lòng cũng hiểu được lý do, quá nửa
là do hai người này chơi cờ kém quá nên các đệ tử không muốn chơi với
bọn họ nữa. Mặt mày khẽ động, Phong Vân đi tới phía sau sư phụ của Mộc
Hoàng, mắt vừa nhìn vào bàn cờ vừa cầm một quân cờ lên rồi đặt xuống bàn trong sự trầm ngâm của sư phụ Mộc Hoàng.
“Ồ, ta thắng rồi!” Trong phút chốc, Diêm La – sư phụ của Mộc Hoàng, sáng mắt lên rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn người trước mặt.
“Ha ha, huynh thua rồi, thua rồi! Còn nói chơi cờ tốt hơn ta, xem kết quả hôm nay đi!” Sư phụ Diêm La cao hứng kêu lên.
Còn vị sư bá Thần Tiên ngồi đối diện ông ta thì nhíu mày lại, “Không tính không tính! Người khác giúp ngươi hạ cờ, sao có thể tính là ngươi thắng được?”
“Ai giúp ta hạ cờ? Là ta tự mình…” Sắc mặt sư phụ Diêm La
đột nhiên trầm xuống, đang định phát hỏa thì bỗng cảm nhận được cái gì
đó, ông ta quay đầu lại và nhìn thấy Mộc Hoàng mặt mày lạnh lẽo đứng
ngay bên cạnh.
Sư phụ Diêm La nhất thời chau mày, ông ta vội vàng thu lại biểu cảm
đáng xấu hổ trước mắt, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng cứng
rắn, “Tiểu tử, tới nhanh thế?”
“Sư phụ cho rằng bao giờ con mới tới được đây?” Mộc Hoàng
nghe thế liền nghiến răng nghiến lợi hỏi lại. Nơi này chỉ cách Đế đô Nam Viên của hắn có mấy ngàn dặm, sư phụ nghĩ bọn hắn cần đi mất vài năm
chắc?
“Mộc Hoàng đã trở lại rồi! Lão Tam, các người thầy trò nói chuyện nhé, ta đi trước đây!” Vị sư bá Thần Tiên ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Hoàng liền lập tức đứng dậy và mỉm cười đầy vẻ tiên phong đạo cốt.