Phong Vân hiểu được ý tứ của Mộc Hoàng, nàng lập tức mím môi mỉm cười, “Phong Vân bái kiến sư phụ, sư bá!”
Sư phụ Diêm La dường như không nghe thấy gì mà chỉ mải tính sổ với sư huynh của ông ta.
Mộc Hoàng thấy vậy thì khẽ chau mày, hắn trầm giọng nói với sư phụ, “Sư phụ, Phong Vân chào sư phụ đó. Sư phụ mau tặng lễ vật gặp mặt đi!”
Diêm La nghe thấy thế liền liếc mắt nhìn Mộc Hoàng và trầm giọng hỏi, “Con thích nó thật à?”
“Con không thích thì đưa đến gặp sư phụ làm gì?” Mộc Hoàng nhìn lại Diêm La. Sư phụ nghĩ hắn rất nhàn nhã nên mới tùy tiện mang vợ tới cho sư phụ xem mặt sao?
“Cũng đúng! Chỉ qua việc hắn làm ầm ĩ lên như vậy cũng đủ biết tiểu tử này thích tiểu nữ oa* kia thế nào rồi.” Sư bá đứng một bên liền nói chen vào.
(*Tiểu nữ oa: Cô gái nhỏ.)
“Nhưng ta nghe nói là nam nhân mà, sao giờ lại biến thành nữ
nhân? Mất công ta phải chờ ở chỗ này nửa ngày để xem chuyện lạ. Không
hiểu đám quần thần Nam Viên mắt mũi thế nào!” Vị sư bá tỏ vẻ bất
mãn. Người này rõ ràng là một nữ nhân mà đám đó còn bảo là nam nhân, còn nóng lòng truyền âm cho bọn họ nhờ giúp đỡ trấn áp Mộc Hoàng, chẳng
hiểu mắt mũi thế nào nữa.
Nghe những lời nói già không nên nết của vị sư bá, Phong Vân chỉ còn
biết cười thầm, xem ra sư phụ của Mộc Hoàng và vị sư bá này rất hợp rơ
với nhau.
“Sư bá đừng đánh lạc hướng, sư phụ, quà gặp mặt!” Mộc Hoàng trừng mắt nhìn Diêm La.
Diêm La thấy vậy liền hừ mạnh một tiếng rồi hướng về phía Mộc Hoàng mà nói, “Đúng là Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang*.”
(*Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang: Dịch là Dạy dỗ không tốt
nên bị sói xem thường, câu này khá tương tự với câu “Nhờn chó chó liếm
mặt” nhưng câu này không hay nên không dám đưa vào )