“Ầm…”
Giữa thế trận kinh hoàng chỉ nghe thấy có hai tiếng hô rất nhỏ vang
lên trong không trung. Tiếp đó, tại nơi ngọn Hắc Thạch Phong vừa đè
xuống, mọi thứ lại chìm trong biển mây mù mờ mịt cơ hồ không nghe thấy
tiếng động.
Mây mù chậm rãi tản ra rồi lại tụ lại. Khoảng không gian bị xé rách
quét ngang hết thảy mọi thứ rồi bắt đầu từ từ biến mất. Tất cả, ví dụ
như cơn lốc xoáy ầm ầm vừa rồi, cũng tan biến rất nhanh và hòa vào không trung. Đất trời lại trở về nguyên trạng ban đầu, chính là không một
bóng người.
Khí tức của Phong Vân cũng bặt vô âm tín.
“Sao lại thế này? Phạm lỗi gì…”
“Sao lại làm cho…”
Gió bất chợt nổi lên, mọi người lại quay về vị trí cũ.
Bầu trời vẫn trong xanh thăm thẳm…
“Ầm…” Bên ngoài núi Vô Kê vang lên một tiếng ầm thật lớn,
tiếp đó, có hai bóng người từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới, mặt mày ai nấy đều xám như tro và vô cùng thảm hại.
“Nguy hiểm thật!” Vừa hạ xuống mặt đất, Ngàn Dạ Cách liền
lau lau mồ hôi trên trán. Nhìn thấy trên người mình có một vết thương do khoảng không gian bị xé rách cứa vào, hắn lại thở dài một hơi.
Phượng Vũ Náo đang ngồi bệt dưới đất nghe thấy thế liền hé miệng và
nhìn nhìn lên hai tay của chính mình. Tiếp đó, hắn quay phắt đầu nhìn ra xung quanh rồi kinh hãi hỏi, “Người đâu rồi?”
Phong Vân đâu? Bọn họ đã dùng hết sức kéo nàng ra khỏi Hắc Thạch
Phong và đẩy sang một bên rồi cơ mà. Vì sao mà lúc này bọn họ đã thoát
ra được khỏi khoảng không gian bị xé rách còn Phong Vân đáng nhẽ đang
nằm ở đây thì lại biến đi đâu mất?
Ngàn Dạ Cách nghe thế liền nhìn ra xung quanh rồi nhíu mày trầm ngâm. Hắn nhớ rõ trong chớp mắt vừa nãy hắn đã cùng Phượng Vũ Náo liên thủ và dùng sức mạnh đó để chống đỡ ngọn Hắc Thạch Phong rồi lôi Phong Vân ra
ngoài, sau đó ném nàng về phía này…
Vì sao nơi này chẳng còn ai?
Chẳng lẽ bọn hắn vẫn chưa kéo được Phong Vân ra?