“Nói thế không đúng thì phải nói thế nào? Nữ nhân của ta ta còn
không biết, chẳng lẽ cần các ngươi giải thích sao? Ta chỉ có một câu
thôi, nàng là nữ nhân của ta, xử trí nàng như thế nào chỉ có ta mới có
quyền quyết định, những người khác mà dám mở miệng thì tuyệt đối không
còn đường sống, càng không thể tự tiện hủy hoại tư cách của nàng!”
Một lời vừa dứt, Mộc Hoàng giơ hai tay lên, một luồng lôi điện từ
trên chín tầng trời ầm ầm giáng xuống. Đám sư huynh đệ vây quanh hắn vội vàng tránh né.
“Mộc Hoàng, ý con là con muốn bao che cho nữ nhân của mình phải không?” Sư bá Thần Tiên nhìn thấy Mộc Hoàng đang tức giận đứng trên không trung liền cất giọng có chút lãnh đạm mà có chút mờ ảo.
“Có phải bao che hay không trong lòng các người không hiểu rõ
sao? Bọn họ nhìn không ra, ta không trách bọn họ, bọn họ không có nhãn
lực để nhìn ra điều đó.” Mộc Hoàng nghe thấy thế liền chỉ tay về phía đám sư huynh đệ.
“Nhưng mà các người, các người chẳng lẽ không thể nhìn ra rằng nàng vô tội hay sao?” Chỉ trích, những lời này thực sự là chỉ trích.
Sư phụ của hắn là loại người nào mà có thể lừa bịp được ông ta? Làm
gì có ai có khả năng vu oan hãm hại người khác trước mặt ông ta?
Phong Vân sẽ không lừa hắn. Phong Vân tuyệt đối không phải là người của Hắc ngục.
Mà sư phụ và sư bá của hắn lại không nhận ra điều đó, trái lại, lúc này bọn họ còn…
Trong lòng Mộc Hoàng chưa bao giờ cảm thấy lạnh giá đến tận xương tủy như thế, chưa bao giờ cảm thấy bi thương như thế.