Nàng buồn bã lôi thân thể đầy vết thương từng bước từng bước trở lại
sơn động, không có vui sướng vì thắng lợi, không có hưng phấn vì đánh
thắng, chỉ có một sự kìm nén sắt đá, còn có cả vẻ không muốn sống nữa.
Tấm lưng ấy còn hiện lên vẻ kiên cường hơn bất cứ nam nhân nào.
Bóng người biến mất trong sơn động, luyện ngục lại tĩnh lặng trong giây lát.
“Càng ngày càng mạnh hơn!” Ở tầng cao nhất của lao ngục, nam nhân có dáng vẻ thư sinh thanh tú khoanh tay trước ngực và đứng nhìn
bóng hình của Phong Vân cho đến khi mất dạng.
“Hôm nay có lẽ đã qua cả linh tông cấp năm rồi.” Mỹ nhân ngư khó trông thấy tướng mạo cũng thản nhiên nói.
“Cơ thể của cô ta còn bị cấm chế.” Nam nhân tóc đen vốn không nói chuyện lại lạnh lùng ném ra một câu.
“Vậy nên ta mong có một ngày cô ta có thể tới đây khiêu chiến với ta, đã lâu ta không động thủ rồi, ngứa ngáy quá!” Nam nhân thanh tú mỉm cười.
Bọn họ đều có thể thấy được trong cơ thể của Phong Vân có vấn đề. Mà một cơ thể có vấn đề lại có thể làm ra được chuyện này…
Ừm, bọn họ thích đối thủ này.
Gió lạnh thổi nhẹ, khắp nơi đều ngập ngụa mùi máu tanh.
“Hôm nay vẫn không được!” Trong sơn động, Mặc đế lạnh lùng nhìn Phong Vân.
Phong Vân vừa bôi thuốc vừa gật đầu mà không nhiều lời.
“Sức mạnh trong cơ thể ngươi không cho phép ngươi vượt qua chướng ngại vật phía trước, phá rồi lại dựng lại, không phá thì không xây
được, ngươi nghe thấy không?” Mặc đế trầm giọng nói.