Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 140: Chương 140: Hoàng kim sư tử (8)




‘’May mắn là Từ Hoãn phát hiện ra sớm, nếu không chúng ta đã sớm chết từ lâu .” Cánh nam tử ầm ầm ĩ ĩ nói, trong mắt cơ hồ là tràn đầy lửa giận.

“Đúng, đúng, giết hắn đi , bọn hắn đuổi giết chúng ta……”

“Chúng ta thiếu chút nữa bị bọn họ giết……”

Những đệ tử có chút thương thế, lúc này đã tỉnh táo hơn trước cũng góp giọng trả thù .

Bọn họ vốn là năm sáu người lập thành một đội , nhưng bởi vì đều nhận thấy được cửu cấp thiên nữ thú quá đông đúc, bởi vậy đã tại nơi này kết thành một khối.Mà cũng không biết khi nào thì chỗ này cũng xuất hiện nhiều thợ săn tiền thưởng như vậy. Bọn họ cơ hồ từng tiểu đội đều đối mặt với những tên tiền thưởng thợ săn này .

Rồi cũng không biết như thế nào đụng phải hoàng kim thử triều, nếu như không đụng phải hoàng kim thử triều thì không khéo tất cả đã chết trong tay thợ săn tiền thưởng từ đời nào rồi. Phong Vân nghe thấy những lời nói kể tội càng lúc càng nhiều, tay khẽ vuốt vuốt cằm, lạnh lùng nhìn những tên thợ săn tiền thưởng nửa chết nửa sống trước mặt .

“Ta không có giết bọn họ, thật sự, ta không có giết người a, ngươi cứu… cứu ta, của ta hết thảy đều cho ngươi, đều cho ngươi.”

Một tên thợ săn tiền thưởng bộ dáng vô cùng xấu xí khi thấy Phong Vân nhìn chằm chằm mình liền nhanh chóng nói, vừa nói vừa đem không gian giới chỉ trên người rất nhanh đưa cho Phong Vân.

Phong Vân đưa mắt nhìn không gian giới chỉ, không có tiếp lấy cũng không mở miệng.

Nàng sáng sớm đã thu được tin tức có rất nhiều tiền thưởng thợ săn đến khu rừng ma thú này .Cho nên, nàng mới túm Mộc Hoàng đến, chỉ sợ Phong Vũ bọn họ không an toàn.

Mà hiện tại, nàng đối mặt với mấy chục tên thợ săn tiền thưởng trong trận địa hoàng kim triều thử ….Nhiều thợ săn tiền thưởng như vậy , đột nhiên toàn bộ đến nơi này, rõ ràng đã thu được không ít ích lợi từ nơi này . … Phong Vân cảm thấy có lẽ việc này nên bàn bạc kỹ hơn .

“Muốn sống sao ? cũng có thể.” Tạm thời chưa nghĩ ra nên làm thế nào cho thỏa đáng, không bằng hỏi.

Phong Vân chăm chú nhìn trước tên thợ săn tiền thưởng trước mặt, chậm rãi cười cười.

“Ngươi cần cái gì ta nhất định đều sẽ đưa cho ngươi .” Tên thợ săn tiền thưởng kia cũng là người khéo đưa đẩy, lập tức cam đoan nói tiếp.

“Đồ vật này nọ, ta không cần, ta chỉ muốn biết các ngươi vì cái gì mà đến đây ?” Phong Vân chậm rãi ngồi xổm xuống , cùng tên tiền thưởng thợ săn kia đối mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thợ săn tiển thưởng ánh mắt run lên, thân hình đột nhiên cứng đờ .

Sau đó lập tức lắc đầu nói:“Đội trưởng của chúng ta muốn có mấy chục cái áo da thú Cửu Thiên Huyền Nữ , cho nên chúng ta mới tới đây.”

Gạt người. Phong Vân lập tức phán đoán , người này ánh mắt là giả bộ.

“Hoàng kim thử ở đây không có bảo vật, chính là có cực phẩm ma thú.” Không thèm để ý đến lời nói giả bộ của tên thợ săn tiền thưởng, Mộc Hoàng từ nãy vẫn mang bộ dạng thờ ơ, lúc này lại đột nhiên chậm rãi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.