Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 93: Chương 93: Khiếm trướng lớn (7)




Dứt lời, ném lại cho Phong Vân một cái ánh mắt ngươi liệu liệu mà cố gắng đi , xoay lưng lại, bỏ chạy lấy người.

Hùng Mộc không nói gì ,lắc đầu,cũng theo sát sau , bỏ chạy lấy người nốt.

Hai người vừa đi, Phong Vân mới từ trong cơn khủng hoảng con số mười chín triệu nợ nần kia phục hồi lại tinh thần.

Nhất thời gào to thấu cả trời xanh:“Mười chín triệu bốn trăm ngàn, có lầm khônggggggggggg .”

Á Sắt công quốc một năm chi cũng không đến mười bảy triệu, số tiền lớn như thế này….

Phong Vân nháy mắt cảm thấy đầu phình to ra.

“Tỷ……”

“Đừng gọi ta là tỷ tỷ của ngươi, việc này…. ta quả thực …, tiểu tử, tỷ tỷ ngươi lực bất tòng tâm .” Phong Vũ vốn định an ủi Phong Vân một chút, định nói cho Phong Vân biết đại linh sư hệ mộc vì cái gì không được hoan nghênh.Bất quá vừa thấy tình huống hiện tại này, lập tức đánh gãy lời nói của Phong Vân, xoay gót bỏ chạy lấy người.

Ngoan ngoãn nộp mười chín triệu bốn trăm ngàn ư ? đem Hách Liên vương công phủ bán, phỏng chừng có thể hoàn thành được … .

Nhìn Phong Vũ lưu loát tiêu sái rời đi, Phong Vân đặt mông ngồi ở ghế trên, suy sụp cúi gằm mặt.

“Thông minh , thật thông minh.” Mộc Hoàng mắt lé nhìn Phong Vân , liếc mắt một cái, bỏ đá xuống giếng.

Tưởng dựa vào hệ mộc cỏ cây vô dụng nghe nhìn lẫn lộn, kết quả chính là nhận lấy hậu quả thảm thương.

“Xứng đáng.” Tiểu hoàng kim sư tử trong mắt lạnh như băng cũng ra sức chế nhạo, xứng đáng a.

“A, a, a, làm sao bây giờ a……”

Thanh phong phất dương liễu, tiếng Phong Vân tru lên theo gió bay bổng, quanh quẩn tứ phương.

Tin tức, càng lúc càng truyền ra.

Vốn các đại vương quốc, công quốc, phần đông thế lực đều muốn mượn sức mười sáu tuổi linh vương cấp bậc thiên tài này.Khi biết Phong Vân thuộc loại thiên tài hệ lực cỏ cây thì nhất tề lặng im.

Bọn họ không cần hoa tượng.

Tuy rằng đại linh sư cấp bậc hoa tượng cũng không phải vô dụng lắm.Như vậy sau khi nghe nghe ngóng ngóng lẫn lộn hết cả lên, các thế lực mãnh liệt thế lực lại lần nữa tĩnh lặng trồi xuống.

Những ngày nhàn nhã của Phong Vân liệu còn có thể tiếp tục?

Đáng tiếc, hiện tại Phong Vân nhàn nhã không nổi a.Ba tháng sau không trả mười chín triệu bốn trăm ngàn,thì ba tháng sau nữa biến thành ba mươi tám triệu tám trăm ngàn, rồi ba tháng sau……

Con số khổng lồ đáng hãi hùng như vậy, dù là gia tộc cường đại như Phong Vân, cũng không thể không bị nó làm cho rung động.

“Mộc Mộc, cho ta mượn chút tiền đi.” Trong phòng, Phong Vân nhìn Mộc Hoàng vẻ mặt ân tình cười cười.

Mộc Hoàng đầu cũng không thèm ngẩng lên:“Ngươi cảm thấy trên người ta có ?”

“Có bảo bối cũng là được rồi.” Phong Vân trong lòng biết rõ ràng.

“Chỉ sợ ngươi không dám bán.” Mộc Hoàng bị Phong Vân nói ra nhưng vẫn điềm nhiên nở nụ cười.

Phong Vân gõ gõ đầu mấy cái :“Nói cũng đúng, ta hồ đồ rồi .”

Mộc Hoàng bảo bối, bán đi không phải là dẫn đuổi người tới tận cửa giết Mộc Hoàng sao.

Lập tức quay đầu nhìn tiểu thực , cười nói:“Tiểu thực……”

Không cho, đó là bảo bối của ta.” Tiểu thực là cái tên đại đại tham tiền tài.

“Cái gì của ngươi, là tiểu hoàng kim sư tử .” Phong Vân cũng không để ý tới tiểu thực, trực tiếp thân thủ túm lấy phiến lá của tiểu thực, lôi ra một bảo bối.

‘’A, ngươi là đồ cường đạo, Vân Vân, về sau ta không thích ngươi ……’’

Thủy tinh cầu- Bốn vòng tròn thiết màu đen hỏa diễm tinh thạch.

“Thoạt nhìn thực đáng giá.” Phong Vân thưởng thức báu vật trong tay.Nàng cũng coi như có kiến thức rộng rãi , Á Sắt công quốc bảo bối, nàng cơ hồ nhất nhất đều nhìn qua .Mà bảo vật hiện tại này, nàng chỉ nhìn ra chúng nó hảo, lại phỏng chừng không đoán được giá, đã muốn vượt qua nhận biết của nàng .

Mộc Mộc, đánh giá thử coi.” Mộc Hoàng khẳng định so với nàng có kiến thức hơn .

Mộc Hoàng ngẩng đầu nhìn , liếc mắt nhìn bảo vật trong tay Phong Vân , nửa ngày sau mới lắc lắc đầu nói:“Không biết, đánh giá không được , bất quá khẳng định đủ gán nợ.”

“Tốt lắm, ta……”

“Phế vật, sẽ không giá trị trăm triệu đâu.” Phong Vân nói còn chưa xong, tiểu hoàng kim sư tử đã hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường.

Mộc Hoàng lần đầu tiên bị người khác khinh thường, thế mà lại chỉ là đầu ma thú, không khỏi lườm hoàng kim sư tử một cái, ánh mắt nheo lại.

Bất quá hắn khí thế cường đại, tiểu hoàng kim sư tử khí thế càng cường đại hơn.

Không thèm để ý tới Mộc Hoàng nữa, tiểu hoàng kim sư tử trực tiếp dùng vẻ mặt sát khí nói:“Muốn chết thì bán đi.”

Lời này vừa nói ra, Phong Vân ngộ đạo .

Này hoàng kim sư tử chính bị vật này phong ấn.Muốn đem cái phong ấn nó gì đó xuất ra đi bán, kia hậu quả……

Phỏng chừng đưa người tới, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không kém hơn số người đuổi giết Mộc Hoàng .

Phong Vân nhất thời suy sụp , đầu càng cúi thấp hơn.

Thân có trăm triệu tài sản, lại một cái cũng không thể sử dụng, vẫn là cái kẻ nghèo hàn.

Cảm giác này, thực hơi quá đáng.

“Phong Vân, Phong Vân.” Đang lúc Phong Vân vô cùng ảo nảo đau buồn, thì giọng nói của Phong Dương ngoài cửa vang lên.

Phong Vân vung tay lên, bảo vật lập tức bị giấu đi.

“Phong Vân a, đừng nhụt chí, không phải là cái cỏ cây hệ sao, không có sao hết , nói không chừng hoàng đế cấp bậc cỏ cây hệ đế đầu tiên về sau chính là ngươi đó.” Phong Dương cười ha ha tiêu sái tiến vào.

Trực tiếp túm lấy Phong Vân nói:“Đi, cùng ca ca ta đi vui sướng một chút, đừng đông tưởng tây tưởng .”

Phong Vân vẻ mặt đau khổ:“Ta không đông tưởng tây tưởng, ta nghĩ đến tiền.”

“Ha ha, đúng là cái tên không có chí khí , bất quá mười chín triệu thật là có điểm khổng lồ, đi, tưởng cũng tưởng không được, đi ra ngoài một chút, nói không chừng còn có biện pháp .”

Phong Dương cười vỗ bả vai Phong Vân một chút, lôi kéo Phong Vân đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.