“Chuyện đã thế này, Phượng Vũ huynh nên nhường một bước rồi. Đại
hội giao lưu này, ngày mốt chúng ta sẽ tiếp tục tuyển chọn đi. Đến lúc
đó ta sẽ tham gia với các ngài.”
Đối với chuyện các tuyển thủ hạt giống bị hạ sát, nếu không muốn bị
Nam Viên quy kết trách nhiệm thì Thiên Khung bọn họ buộc phải nhún
nhường rồi, nếu còn tiếp tục làm tới thì e là không thể. Phượng Vũ Náo
mắt thấy em rể tài giỏi đã tới tay còn không lấy được thì sắc mặt không
khỏi lộ vẻ khó coi, hắn trừng mắt nhìn Mộc Hoàng đang ôm chặt lấy Phong
Vân nhưng không nói gì.
Mà Phượng Vũ Phi đứng phía sau hắn vẫn im lặng từ nãy đột nhiên tiến lên trước một bước rồi cao giọng nói, “Việc hôm nay là lỗi của chúng tôi. Đế quân Nam Viên không chấp nhận kết quả
ngày hôm nay Phượng Vũ Phi ta cũng không còn lời nào để nói. Có điều,
Phượng Vũ Phi ta xin tuyên bố ở đây, Hách Liên Phong Vân chính là người
vừa mắt ta, cho dù có lựa chọn thêm ngàn lần nữa thì ta cũng chỉ chọn
hắn.”
Một lời âm vang mạnh mẽ thốt ra khiến ngay cả gió thu lướt trên mặt đất bằng phẳng cũng phải chấn động.
Ánh mắt mọi người tập trung cả về phía Mộc Hoàng.
Trước hàng vạn con mắt đang chăm chú nhìn mình, Mộc Hoàng vẫn sừng
sững bất động. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Phượng Vũ Phi đang giằng co với
mình. Một lúc sau, Mộc Hoàng mới gật gật đầu và lãnh khốc nói, “Tốt
lắm, vậy thì bản quân cũng nói cho cô biết, bản quân cũng nhìn trúng
người này. Nếu cô muốn chọn hắn, tốt, có bản lĩnh thì tới đây, bản quân
sẽ tiếp!”
Lời nói lạnh băng mà cuồng ngạo vang lên trong không gian yên tĩnh
rồi theo gió mà vang vọng tứ phương. Thừa nhận dứt khoát của Mộc Hoàng
như tiếng sét nổ váng giữa trời thu trong trẻo.
“Trận này, đối thủ của cô chính là bản quân!”
Ầm…, lời nói cuồng ngạo lạnh băng lại như một đạo sấm sét nổ tung
trên đầu mọi người. Cho dù trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng ai nấy vẫn bị làm cho kinh hoảng đến trợn mắt há mồm. Gió thu vi vu thổi, giờ đã
không thể dùng hình ảnh bức tượng để mô tả những người có mặt tại đấu
trường.
Mà Phong Vân bị giữ chặt trong vòng tay của Mộc Hoàng sau khi nghe
xong cũng ngẩng phắt lên nhìn hắn. Nàng không nhìn được toàn bộ gương
mặt của Mộc Hoàng, chỉ thấy một bên mặt của hắn, hắn cứ hiên ngang kiêu
ngạo mà coi rẻ hết thảy, mà càng như thế lại càng bộc lộ mối thâm tình
của hắn.
“Các người đều là nam nhân mà!” Khi Phong Vân hạ tầm mắt xuống, PhượngVũ Phi xem chừng không thể khống chế được nữa mà giận dữ quát to.
‘Thế thì sao?” Mộc Hoàng vẫn lạnh lùng như băng, “Chỉ cần bản quân nhìn trúng, quan trọng gì nam hay nữ!”