Gió se se lạnh, những bóng đen bắt đầu di động. Sư tử Hoàng Kim, Ngàn Dạ Lan, Mộc Hoàng chia nhau hành động, bắt đầu tu bổ không gian vị diện đã bị suy yếu. Bởi chỉ có sư tử Hoàng Kim và Ngàn Dạ Lan mới có thể
đụng chạm tới vị diện nên đoàn người chia làm hai hướng. Đám người Á Phi phụ trách tìm kiếm, tiến hành sửa sang sơ bộ, đám người Li Giang sẽ áp
chế và sửa chữa ngay sau đó. Mặc Đế và thủ lĩnh tộc Bỉ Mông mang theo
Ngàn Dạ Lan tiến hành phong ấn cuối cùng. Bên kia, sư tử Hoàng Kim và
Mộc Hoàng mỗi người phong ấn một nửa. Tộc người lùn và tộc Bỉ Mông đi
trước bọn họ để tiến hành sửa sang lại. Mọi thứ được tiến hành rất nhanh và có trật tự.
Gió đông lành lạnh thổi qua, nhè nhẹ điểm thêm vài bông tuyết. Giữa
khung cảnh tuyết trắng này, đám người của sư tử Hoàng Kim thì đang bận
đối phó, còn chủng tộcThiên Phụ Sênh Thủy cũng không hề nhàn rỗi.
Chớp ảnh di động, trong sự yên bình lại chất chứa sát khí lạnh run.
“Cái gì vậy?” Phong Vân đang bay vút qua màn trời. Nàng đã
liên lạc với sư tử Hoàng Kim và biết hiện tại bọn họ đang làm cái gì.
Lúc này, nàng đang ra sức bay nhanh để hội họp với bọn họ. Đúng lúc tới
trấn Uyển Diên thì Phong Vân bỗng đột nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy, tại nơi trời xanh mấy trắng sáng sủa, ở ngay giữa trung tâm của trấn Uyển Diên, có một làn khói đen hắc ám từ mặt đất bay vút lên
không. Tám cánh, tám chân, đầu rết, đuôi bò cạp.
Yêu thú rết bò cạp cấp mười lăm?
Phong Vân chợt dừng bước lại. Trấn này cũng không phải rừng rậm ma thú, vì sao lại có ma thú siêu cấp ở đây thế này?
Mà ngay trong nháy mắt khi Phong Vân dừng bước, yêu thú đã hóa thành
làn khói giương nanh múa vuốt bay về phía màn trời. Quanh thân nó nồng
đậm hắc khí, dưới ánh mặt trời, trông nó có vẻ vạn phần quỷ dị.
“Bọn họ không nhìn thấy sao?” Tiểu Thực đứng trên đầu vai
Phong Vân kinh ngạc vạch ra chỗ không ổn ở thị trấn phía dưới. Phía dưới thành trấn lúc này có rất nhiều người qua lại, rất náo nhiệt ồn ào. Có
điều, trong mắt bọn họ căn bản như không hề phát hiện ra có một con yêu
thú khổng lồ vừa kề sát bên người bọn họ. Mọi người vẫn cười nói không
ngừng, vẻ mặt ai nấy vẫn như bình thường.
Phong Vân nhất thời nhíu mày lại. Khói đen nồng đậm như thế, thân thể cao lớn di động như thế, sao không ai nhìn thấy là thế nào? Cho dù
người thường không nhìn thấy thì chẳng lẽ những người có linh lực ở phía dưới đều là kẻ mù sao? Chuyện này là thế nào?
Giữa lúc Phong Vân còn đang kinh ngạc, con yêu thú hóa làn khói đen
thật lớn càng bay càng cao, hình như phải bay thẳng lên không trung.
Trong lúc nó bay càng lúc càng cao, làn khói đen quanh thân nó cũng bắt
đầu từ từ dâng lên và nhè nhẹ từng đợt từng đợt tản ra khắp bốn phương
tám hướng, hòa vào không khí, hòa vào núi sông.
Vậy mà những người bên dưới lại vẫn chẳng nhìn thấy cái gì.
Không hay rồi! Phong Vân nhất thời thầm kêu một tiếng. Thân hình chớp động một cái, nàng lập tức hướng tới yêu thú siêu cấp khổng lồ kia mà
đánh.
Trong đầu vừa nghĩ tới, cả người đã nhanh chóng vọt đi.
Nhảy một cái lên không gian, Phong Vân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh
đầu của con yêu thú sương khói. Một cước hung hăng đạp xuống con yêu thú bằng khói kia, mũi chân Phong Vân mạnh mẽ dùng lực, “Xuống cho ta!”
Quát lạnh một tiếng, con yêu thú sương khói dữ tợn nhận nguyên một
cước của Phong Vân. Nó lập tức rơi thẳng xuống dưới. Có điều, sương khói trên người nó cũng tiêu tán với tốc độ nhanh hơn.
Thấy vậy, trên mặt Phong Vân hiện lên vẻ vô cùng thâm trầm. Nàng búng đầu ngón tay một cái. Lập tức, chỉ thấy một tấm lưới do linh lực hắc
bạch đan xen vào nhau chụp ngay xuống con yêu thú sương khói khổng lồ.
Ở những nơi tấm lưới có lực quanh minh màu trắng đi qua, sương khói
màu đen lập tức vị thắt lại vang lên những tiếng kêu kin kít, còn lực
hắc ám màu đen thì ra sức dồn ép và nuốt gọn làn sương khói màu đen kia. Một ép một ăn, dưới tác dụng của hai sức mạnh tương phản, con yêu thú
sương khói khổng lồ càng lúc càng nhỏ lại với tốc độ có thể dùng mắt
thường nhìn thấy được.
“Thứ hắc ám này thật quái dị!” Tiểu Thực đứng trên bả vai
Phong Vân lắc lư bông hoa. Cảm giác này không giống như khi Phong Vân
phải chịu đựng nguồn năng lượng thần bí kia, nó cùng nguồn gốc với sức
mạnh hắc ám của Đế Sát và Hắc Ngục nhưng lại có phần khác biệt. Thứ này
rốt cuộc là cái gì?
Tiểu Thực có thể cảm giác được, Phong Vân đương nhiên càng có thể cảm giác được. Lập tức, thân hình nàng xoay tròn giữa khoảng không, bàn tay trắng nõn cũng nhẹ nhàng vung lên.
Lưới linh lực hai mầu cực lớn lập tức càng thít chặt lại. Ngay cả một tia sương khói cũng đừng mong thoát được ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tiểu Thực xòe cành lá ra, nhắm ngay về phía yêu thú sương khói, “Cướp đoạt!”
Cướp đoạt, từ bên trong cơ thể của yêu thú sương khói, cướp đoạt ra sức mạnh nguyên bản của nó.
Bọn họ rất muốn nhìn xem thứ này là thứ gì.
Trong nháy mắt, từng trận sương khói bị tiêu trừ mất. Con yêu thú
sương khói khổng lồ ở trong tay Phong Vân và Tiểu Thực như tờ giấy không chịu nổi một kích. Trong thời gian ngắn, nó liền tiêu tán vào không
trung, chỉ để lại một đốm đen bé bằng cỡ móng tay tối màu trên cành lá
của Tiểu Thực.
“Vân Vân, mau lên!” Tiểu Thực đưa cho Phong Vân, “Ta không cảm giác được nó là thứ gì, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn.”
Phong Vân đứng giữakhông trung cầm lấy quả cầu hắc ám từ cành lá của
Tiểu Thực. Đó là một loại hắc ám tràn ngập sự đói khát và âm trầm. Phong Vân nhíu mày. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hạ xuống dưới và đi
vào bên trong trấn.
Ở ven đường, ngã tư đường, dòng người vẫn đông đúc như trước. Phong
Vân nắm quả cầu hắc ám trong tay và chậm rãi thong dong đi bên cạnh bọn
họ. Mọi người vẫn vui vẻ cười nói và dường như không biết gì về thứ vừa
bay sát bên người bọn họ, một chút cảm giác cũng không có. Linh lực đen
tối này cũng không gây thương tổn gì cho bọn họ.
Phong Vân đảo mắt một vòng, bước chân đi về hướng tổ chức lính đánh
thuê của trấn. Ở tam đại lục này có nhiều phương thức sinh sống khác
nhau, cũng không thiếu gì các cách kiếm tiền.
Nghiêng người dựa vào cửa của nhóm lính đánh thuê trong trấn, Phong
Vân làm bộ như người đang xem náo nhiệt, không tiến không lùi, cứ như
vậy dựa vào cửa.
Cửa lớn của nhóm lính đánh thuê không phải là nơi người đến người đi
nườm nượp nhưng những người muốn vào được đều phải có linh lực. Từng tốp năm tốp ba các linh vương, linh tông, linh hoàng và linh giả cứ liên
tục ra vào nơi này.
Phong Vân nắm quả cầu màu đen trong tay, tùy tiện vươn tay đặt nó
xuống gần vị trí những người đang ra vào gần nhất. Cảm nhận được sự biến đổi của những người này, Phong Vân khẽ nhíu mày.
Khi những người có cấp bậc linh giả và linh vương đi qua nơi này,
Phong Vân chỉ cảm thấy khí tức linh lực của bọn họ hơi xáo trộn một
chút, nhưng cũng không đủ để khiến bọn họ bị dao động. Nói cách khác,
những người có võ công cấp thấp sẽ không có nhiều phản ứng với thứ này.
Nhưng mà, khi đám người có cấp bậc càng cao như linh tông, linh hoàng đi qua nơi này, Phong Vân liền rõ ràng cảm nhận được linh lực của bọn họ
nhanh chóng bị mất đi, nhanh chóng bị thứ này ăn sạch.
Vớingười càng mạnh thì tốc độ ăn của nó càng lợi hại. Hơn nữa, đương sự hình như cũng chưa cảm nhận được điều gì ngay lúc đó.
Phong Vân nắm chặt quả cầu màu đen trong tay. Thứ này không nhằm vào
tất cả mọi người của tam đại lục, nó chỉ nhằm vào những người có sức
mạnh của không gian này. Nếu thế giới này không còn kẻ mạnh, những người còn lại sẽ là…
Sắc mặt Phong Vân vô cùng u ám. Nàng lập tức xoay người rời đi. Nàng
muốn nói chuyện này cho đám người Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim biết, cứ
tiếp tục thế này thì không được, không thể được…
“Sao lại thế này? Linh lực của ta…”
“A, chuyện này… này…”
Tại thời điểm Phong Vân nhanh chóng rời đi, nhóm những người có cấp
bậc linh lực cao bên dưới của trấn bỗng phát ra những tiếng kêu to kinh
hãi. Sự khiếp sợ này khiến ai cũng phải xúc động. Sắc trời vẫn xanh biếc một màu, nhung lại làm cho người ta chấn động.
Đồng thời với lúc Phong Vân phát hiện ra chuyện đó, đám sư tử Hoàng
Kim và Á Phi vốn phân ra làm hai phương để hành động cũng phát hiện có
chuyện không ổn.
“Ầm.” Một điểm không gian suy yếu đã được niêm phong thật kín. Chỗ này đã là chỗ thứ bảy rồi.
“Sao ta cứ có cảm giác không ổn.” Nhìn điểm không gian suy yếu của vị diện đã dễ dàng được gia cố lại, Mộc Hoàng khẽ nhăn mặt nhăn mày.
“Quá yên ả.” Sư tử Hoàng Kim thu tay lại.
Quá yên ả. Tất cả các đối sách phòng hộ của nó căn bản là vô dụng.
Đây không phải là tác phong của Thiên Phụ Sênh Thủy. Loại yên ả trước
cơn bão này ngược lại càng khiến người ta sợ sởn da gà.
Một người một thú liếc nhau, mặt mũi cả hai đều nhăn tít lại.
“Ta thấy…”
“Mộc Hoàng, sư tử Hoàng Kim, lại đây, mau lại đây…”
Giữa lúc một người một thú còn đang hồ nghi thì tiếng nói đầy lo lắng của Ngàn Dạ Lan đột nhiên truyền đến trên đường truyền tin nội bộ.
“Có chuyện gì thế?” Mộc Hoàng lập tức trầm giọng hỏi.
“Mọi người mau tới đây, mau đến xem…” Tiếng nói của Ngàn Dạ Lan có vẻ không chắc chắn, bên trong chứa đựng đầy sự kinh ngạc và lo lắng.
“Đi!” Sư tử Hoàng Kim và Mộc Hoàng liếc mắt nhìn nhau rồi
lập tức nói. Bọn họ xé rách không gian mà đi, trong nháy mắt đã không
còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bởi hai nơi cũng cách nhau không xa nên không cần sử dụng quá nhiều
công phu. Trên trời nhoáng lên bóng người. Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim
đã có mặt ở chỗ đám người Ngàn Dạ Lan.
Hắc khí lượn lờ nhè nhẹ lan tràn cả sơn cốc, thoạt nhìn trông giống
như khói bếp, cũng phiêu phiêu đãng đãng tỏa ra tám hướng không trung.
Giữa không trung lãng đãng sương khói, đám người Á Phi đứng phía dưới sơn cốc tối tăm cũng bị vây trong làn sương khói lượn lờ.
“Có chuyện gì thế này?” Mộc Hoàng kinh ngạc sải bước trong khoảng không rồi hạ xuống mặt đất nơi đám người Á Phi Li Giang đang đứng.
Sư tử Hoàng Kim lại trầm mặt xuống.
Sương khói lượn lờ dịch chuyển trong không khí, mà ở những nơi Mộc
Hoàng đi qua, lại giống như nước với lửa, chúng lập tức tránh xa những
nơi đó, chỉ lưu lại một mảng hư không. Khi tới gần, Mộc Hoàng thấy rõ
quanh đám người Á Phi, Li Giang, Mặc Đế đều tràn ngập làn sương khói màu đen. Đám sương khói như vô số con rắn đen muốn xâm nhập vào cơ thể bọn
họ. Nhưng rốt cuộc đám Á Phi đều là những cao thủ, khói đen tuy muốn xâm nhập nhưng không tìm được lối vào, đành phải trôi nổi tứ phía. Có điều, chúng cũng khiến đám người Á Phi phải nhíu mày.
Còn đám Hải Long thì lúc này đều khoanh chân ngồi trên mặt đất. Bọn
họ nhắm chặt hai mắt, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, linh lực lưu chuyển
quanh thân đối chọi lẫn nhau với đám khói đen dày đặc có mặt ở mọi chỗ
kia.
“Hoàng Kim, Mộc Hoàng!” Ngàn Dạ Lan đã cảm nhận được sư tử
Hoàng Kim và Mộc Hoàng từ rất xa. Hắn không khỏi vội vàng lao tới. Giữa
đám cao thủ đang nghiêm túc đối kháng thì Ngàn Dạ Lan có công lực thấp
nhất, ngược lại hắn lại chẳng có việc gì.
“Chuyện này là thế nào?” Sắc mặt của Mộc Hoàng thực trầm.
“Không biết. Tôi chỉ cảm thấy có rất nhiều khí tức khó chịu từ
nơi này xông ra, sau đó bọn họ bị như vậy. Tôi đã nhờ Á Phi báo cho mọi
người tới.”
Hắn không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác, tình hình cụ thể thế nào
hắn thực không nắm rõ lắm. Chỉ biết bọn họ đang bị một năng lượng cổ
quái bao quanh, mà trong số những người ở đây, chỉ có một mình hắn là
không có việc gì.
Mộc Hoàng thấy Ngàn Dạ Lan nói cũng không sai, mặt hơi trầm xuống,
hắn vung tay lên, một luồng ánh sáng màu trắng liền phủ lên Á Phi. Hắn
vừa làm vừa cao giọng hỏi sư tử Hoàng Kim, “Đó là thứ gì vậy?”
Sau khi ánh sáng trắng thần thánh tiếp xúc với làn khói đen bao quanh Á Phi, lập tức, giống như chuột thấy mèo, trong nháy mắt, làn sương
khói màu đen đã tản đi xung quanh và rời khỏi thân thể Á Phi.
Á Phi cũng đồng thời mở mắt, “Ngươi là khắc tinh với thứ này.”
Điểm ấy không cần Á Phi phải nói, Mộc Hoàng cũng hiểu rõ. Hắn bỗng
vươn tay trước ngực kết một pháp quyết. Lập tức, một luồng sáng trắng
lấy hắn làm trung tâm quét qua đám người Li Giang như lửa cháy lan ra
đồng cỏ. Khi ánh sáng thần thánh lướt qua, làn sương khói màu đen lập
tức bị ép lại như rắn rết.
“Con mẹ nó, đây là thứ gì vậy?”
“Lợi hại thật! Thiếu chút nữa là bị nó xâm nhập rồi.”
“Sức ép lớn thật…”
Linh lực thần thánh của Mộc Hoàng vừa lướt qua, đám người Li Giang,
Hải Long đều được giải thoát trong nháy mắt. Mọi người đồng thời mở mắt
ra và thở một hơi thật dài.
“Hoàng Kim, thứ đó là gì thế?” Á Phi đã sớm thoát thân, nhìn thấy sư tử Hoàng Kim đang đứng giữa không trung, hắn liền trầm giọng hỏi.
“Lực chiếm đoạt.” Sư tử Hoàng Kim trả lời thật ngắn gọn, “Còn lợi hại hơn thứ Phong Vân đã từng gặp phải.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đang ồn ào nhất thời trở nên trầm mặc.
“Đâu đâu cũng có, không sắc không vị, là quân bài lớn nhất của Thiên Phụ Sênh Thủy khi đi xâm lược.” Sư tử Hoàng Kim chậm rãi hạ xuống mặt đất.
“Không sắc không vị?” Mộc Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy. Không ai nhìn thấy chúng, chỉ có thể cảm giác có một năng lượng tà ác đang xâm nhập.” Li Giang lau lau mồ hôi nhỏ ra trên trán. Nếu không phải sự phòng ngự
của bản thân bọn họ đủ cao thì nói không chừng hôm nay bị xâm nhập rồi.
Mộc Hoàng nghe nói thế, vẻ mặt lập tức có chút dao động. Khó trách
không ai trong đám người Á Phi thoát thân ra ngoài, căn bản là bọn họ
không nhìn thấy. Đơn giản chỉ là mọi người có công lực cao nên cảm nhận
được nguy hiểm.
“Ta nhìn thấy có khói đen.” Vẻ mặt hiện lên sự dao động, Mộc Hoàng trầm giọng mở miệng.
“Ừm?” Đám người Á Phi, Mặc Đế đồng loạt quay sang nhìn Mộc Hoàng.
“Sức mạnh của ngươi đúng là khắc tinh của bọn chúng.” Sư tử Hoàng Kim liếc mắt nhìn Mộc Hoàng với vẻ coi thường.
“Nhưng mà, ngươi chỉ có thể đuổi chúng nó đi chứ không có cách nào tiêu trừ được.”
Thoáng nhìn ra phía sau lưng Mộc Hoàng, sư tử Hoàng Kim ngẩng đầu,
tầm mắt có thể trông thấy đám sương khói màu đen đang tản ra xung quanh
và ẩn nấp vào bên trong các vách đá của sơn cốc. Đám khói đen nhộn nhạo
nhưng lại sợ năng lượng thần thánh lưu chuyển quanh người Mộc Hoàng nên
không dám tới gần.
Mộc Hoàng nhìn theo ánh mắt của sư tử Hoàng Kim, vẻ mặt lại càng trầm xuống.
Hắn chẳng qua chỉ làm đám khói tản đi mà không hoàn toàn tiêu trừ
được nó. Lực thôn tính này so với thứ Phong Vân đã gặp phải trước kia
quả nhiên lợi hại hơn nhiều.
“Sao ngươi không ra tay?” Nhìn ra xung quanh nhưng không
thấy bất cứ cái gì, Mặc Đế đột nhiên quay đầu lại hỏi sư tử Hoàng Kim.
Mộc Hoàng không có cách nào tiêu trừ được, vậy sư tử Hoàng Kim với tư
cách là thủ vệ của vị diện chắc phải làm được chứ?
Một lời này đã nhắc nhở mọi người. Tất cả đều nhất thời nhìn về phía sư tử Hoàng Kim.
Còn sư tử Hoàng Kim thì vẫn nhìn làn khói đen xa xa nhưng không hề mở miệng. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
“Sư tử Hoàng Kim không thể ra tay được.” Giữa bầu không khí yên tĩnh này, Ngàn Dạ Lan vẫn đứngbên cạnh Mộc Hoàng đột nhiên do dự mở miệng.
“Vì sao?” Li Giang nghe vậy có chút tức giận. Bảo vệ phương này là trách nhiệm của nó, vì cái gì mà nó lại không thể động thủ?
“Được cái này mất cái kia, ngươi có ý này phải không?” Mộc Hoàng trầm mặc tiếp lời.
Ngàn Dạ Lan nghe nói thế liền gật đầu, “ Tôi cảm thấy nơi này
xuất hiện tình huống như vậy khẳng định là đòn tấn công của Thiên Phụ
Sênh Thủy. Mà đòn tấn công này hẳn mới chỉ là bắt đầu, không phải là kết thúc. Trong chúng ta chỉ có một mình sư tử Hoàng Kim có khả năng tiêu
trừ đòn tấn công này. Nếu sư tử bận việc tiêu trừ, vị diện sẽ không có
người bảo vệ và sửa chữa. Mà cho dù sư tử chăm chú vào việc kia, được
cái này mất cái khác, cho nên tôi mới cảm thấy không thể động thủ.”
Ngàn Dạ Lan vừa dứt lời, xung quanh vốn trầm mặc lại càng trở nên
trầm mặc. Ngàn Dạ Lan nói đúng. Một chiêu này của Thiên Phụ Sênh Thủy
quả thực rất cao tay.
“Nếu mọi nơi của tam đại lục đều lan tràn loại sương khói này…” Mộc Hoàng chưa nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn định nói gì. Bởi vậy, cả đám lại đồng loạt biến sắc mặt. Sư tử Hoàng Kim cố đầu này
sẽ mất đầu kia, kiểu gì cũng trí mạng. Mà nếu sư tử Hoàng Kim mệt mỏi
quá độ, công lực sẽ tiêu hao rất nhiều. Nếu vị diện lại xảy ra chuyện
thì ai sẽ là người giải quyết? Chỉ sợ đến lúc đó mới thực sự là tổn thất nghiêm trọng.
“Không có cách nào khắc chế sao?” Á Phi trầm mặc một hồi lâu mới trầm giọng mở miệng.
Sư tử Hoàng Kim lắc đầu, “Không có.”
Mỗi vị diện đều có tuyệt chiêu của vị diện, nó cũng không phải là đấng toàn năng.
“Vậy giờ…”
“Trước hết cứ đi lấp lại các nơi vị suy yếu đã.” Mặc Đế còn do dự chưa kịp mở miệng thì Mộc Hoàng đã đột nhiên nói.
Mộc Hoàng vừa nói xong, mọi người lại trở nên trầm mặc. Ngay sau đó, đám người Á Phi lại đồng loạt gật đầu.
Quyết định này của Mộc Hoàng thực tàn khốc. Nếu để khói đen tản ra
khắp tam đại lục, đó sẽ là đòn trí mạng đối với các cao thủ. Nhưng mà,
nếu vị diện bị phá hủy, đó sẽ không phải là đòn trí mạng đối với các cao thủ mà là đối với tất cả mọi người. Là như vậy, lựa chọn của một vị đế
quân luôn là tất cả mọi người chứ không phải chỉ một bộ phận người nào
đó.
“Vậy giờ hai đội chúng ta sẽ nhập thành một đội, mọi người theo ta, chúng ta phải nhanh chóng lấp hết tất cả các nơi suy yếu.” Nếu đã định như vậy rồi thì phải lập tức hành động.
“Được, để ta báo tin cho Mặc Khắc Đa…”
“Đế quân, đế quân, mau tới đây…”
“A, có thứ gì đó rất cổ quái, Mộc Hoàng…”
Đúng lúc Mặc Đế còn chưa nói xong thì tiếng kêu kinh hãi của đám
người tộc người lùn và tộc Bỉ Mông đi theo Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim
đã vang lên trong đầu mọi người.
“Đi!” Mộc Hoàng lập tức quát khẽ một tiếng và là người đầu tiên vọt tới một hướng.
“Đuổi theo!” Sư tử Hoàng Kim vuốt móng vuốt một cái, một
luồng linh lực bảy màu trong nháy mắt đã bao phủ lên tất cả mọi người,
mang theo bọn họ phá không lao đi.
Ở một nơi khác, lúc này, khói đen đã tràn ngập khắp nơi trong không
khí, không chỗ nào là không có. Đám người đi trinh thám của tộc người
lùn và tộc Bỉ Mông cũng không phải là những kẻ tầm thường. Mà chính vì
bọn họ không phải là những kẻ tầm thường nên lại càng bị áp bức nặng nề. Ngay lập tức, bọn họ bị bao phủ trong làn sương khói mà không ai nhìn
thấy. Xảo quyệt, độc ác, đằng đằng sát khí.
Bay vút mà qua, kinh động chim nhạn.
Phong Vân tìm tới chỗ Mộc Hoàng, liếc mắt một cái nhưng không thấy Mộc Hoàng đâu, chỉ có cảnh tượng trước mặt thu vào tầm mắt.
Phong Vân nhất thời không dám chậm trễ. Nàng vỗ hai tay vào khoảng
không. Một tấm lưới ánh sáng lập tức trùm lên đám khói đen nhánh kia.
Bạch quang tiêu trừ, hắc quang hấp thu.
Tiểu Thực lập tức ra đòn cướp đoạt ngay sau đó.
Trong thời gian ngắn, chỉ thấy khối sương khói mà đen khổng lồ nhanh chóng bị phân cách, tan rã, bị nuốt trọn.
“Phong Vân?” Vừa phá không mà đến đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, Mộc Hoàng lập tức vừa vui sướng lại vừa kinh ngạc.
Từ khi nào Phong Vân đã trở nên lợi hại như thế? Hắn vừa kinh ngạc
vừa không kiềm chế được một niềm vui sướng vô tận đang trào dâng tận đáy lòng. Hắn vui sướng vì Phong Vân hoàn toàn khỏe mạnh đã xuất hiện trước mặt, cũng vui sướng vì Phong Vân lại có cách khắc chế được đám sương
khói này.
Pháp quyết huy động. Đám sương khói khổng lồ lại tiếp tục bị Phong Vân và Tiểu Thực cướp đoạt thành một khối cầu nhỏ.
“Tuyệt vời!” Á Phi đi theo đằng sau khi thấy tình hình như vậy liền cao giọng khen một câu hiếm có.
“Bóng tối và ánh sáng dung hợp…” Sư tử Hoàng Kim kinh ngạc. Giữa cơn kinh ngạc, hai mắt nó bỗng sáng rực lên.
“Mộc Hoàng!” Phất tay thu lấy mọi hắc khí ở nơi này, Phong Vân xoay người bổ nhào về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng không chút suy nghĩ dang tay ôm trọn lấy Phong Vân. Hắn ôm
chặt lấy nàng, cảm giác được sự chân thực của cơ thể, của nhiệt độ cực
ấm. Mộc Hoàng ôm lấy Phong Vân, quanh mắt bỗng dâng lên một cảm giác
nóng ấm.
Phong Vân còn sống, còn sống…
“Mộc Mộc!” Cảnh nhận được nỗi xúc động của Mộc Hoàng, Phong Vân ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
“Tốt quá, tốt quá!” Mộc Hoàng ôm lấy Phong Vân, hốc mắt đã
đỏ ửng lên. Lúc rời xa hắn đã vô cùng kích động. Cũng không biết khi nào thì gặp lại, nên… Thì ra không phải không muốn, không phải không nhớ,
chính là không dám muốn, không dám nhớ, không dám cầu mong… Mà lúc này,
khi ôm nàng trong vòng tay, khi cảm nhận được nàng, hắn mới biết sâu
trong đáy lòng mình có bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu thương nhớ, bao
nhiêu hận không thể tự mình bảo vệ cho nàng, bao nhiêu…
“Đừng khóc!” Ngẩng đầu thấy Mộc Hoàng đã đỏ hoe hốc mắt,
Phong Vân cắn chặt hàm răng, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một vẻ tươi
cười sáng lạn.
“Không khóc!” Mộc Hoàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi đáp lại Phong Vân bằng một nụ cười tươi tắn.
Trời vẫn vậy, người vẫn như thuở ban đầu, thật tốt, tốt quá!
“Được rồi, đừng ôn chuyện nữa, làm chuyện chính trước đã. Phong
Vân, ngươi có thể thu tóm được năng lượng cổ quái từ nơi đó tới ư?” Giữa lúc hai người đang im lặng nhìn nhau, Li Giang không chút khách
khí đi tới ngăn cản. Sau đó, hắn túm lấy Phong Vân, nhìn quả cầu đen
đang ở trong tay nàng.
Phong Vân lấy lại bình tĩnh. Nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng cũng biết chuyện nào quan trọng hơn.
Lập tức, cũng không tiếp tục vướng vào tư tình nhi nữ nữa, Phong Vân thoáng nhìn Mộc Hoàng rồi nói, “Đế Sát cho ta hoa chi linh.”
Lời này vừa nói ra, Mộc Hoàng lập tức nhíu mày nhưng không nói gì.
Đế Sát, hoa chi linh, hắn ta lại dám…
Mà hai mắt của Á Phi lại sáng lên, “Ba thứ đã dung hợp với nhau?”
“Đúng.” Phong Vân gật đầu.
“Không sợ thứ này?” Mặc Đế truy hỏi gát gao.
“Sợ cái gì? Thu phục nó dễ như trở bàn tay.” Không đợi Phong Vân trả lời, Tiểu Thực đã vênh vang thừa nhận.
“Tốt!” Lời này vừa nói xong, sư tử Hoàng Kim lập tức vỗ móng vuốt.
“Vậy chúng ta phụ trách sửa chữa, cô phụ trách thâu tóm mấy thứ này, hai bút cùng vẽ.” Sư tử Hoàng Kim lập tức nói, vừa nói, nó vừa nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt và những nhiệm vụ tất yếu cho Phong Vân hay. Tâm linh
trao đổi với tâm linh, mọi chuyện nhanh chóng được kể lể xong xuôi.
Phong Vân ngay lập tức hiểu được tình hình trước mắt. Nàng lập tức không do dự gật đầu, “Được.”
“Vân Vân, việc này…”
Tiểu Thực còn chưa nói xong những lời nói kinh ngạc thì Phong Vân liền ngăn cản, “Ta sẽ cố hết sức.”
Tam đại lục rộng lớn như vậy lại cùng đồng thời xuất hiện thứ này,
Phong Vân nàng lại chỉ có một, nàng làm sao có thể giải quyết được tất
cả mọi vấn đề? Đó cũng là một nguyên do vì sao lúc trước nàng phải tìm
kiếm Mộc Hoàng. Nhưng với tình hình hiện tại, nàng sẽ lâm trận một mình, cũng tự làm tự chịu.
Mộc Hoàng biết việc đó gây khó khăn cho Phong Vân thế nào, nhưng lúc này…
Lặng im không tiếng động, Mộc Hoàng chỉ nắm chặt lấy bàn tay Phong
Vân. Phong Vân cũng nắm tay hắn. Giữa hai người có một sự vương vấn khó
rời. Hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ đều gửi gắm trong cái nắm tay thật chặt này.
“Các ngươi tiếp tục công việc đi. Ta đi đây.” Vận sức nắm
chặt lấy tay Mộc Hoàng một cái rồi lập tức buông ra, Phong Vân ra hiệu
cho mọi người cùng cố gắng rồi xoay người bước đi.
Thời gian không chờ chúng ta, không thể chờ được.
Mộc Hoàng nhìn thấy Phong Vân phong trần mệt mỏi tới đây, rồi chỉ một cái ôm một cái nắm tay đã phải rời đi. Hắn không khỏi nhìn theo bóng
dáng bình tĩnh của Phong Vân.
Mãi tới lúc không còn trông thấy gì nữa.
Hít sâu một hơi, Mộc Hoàng bỗng quay đầu lại nhìn mọi người đang lẳng lặng chờ hắn, “Bắt đầu thôi.”
Bắt đầu, không vì người khác, không vì mọi người, mà vì chính đất trời nơi mình đang sinh sống, cùng cố gắng.
Gió lạnh se se thổi, ai nói vô tình, ai nói đa tình…
Tại Đế cung Nam Viên…
“Phong Vân, chỗ này lại xuất hiện tình trạng tương tự…”
“Phong Vân, thị trấn Mộng ở Tinh Vực…”
“Phong Vân, tại Đế quốc Thiên Khung…”
“Phong Vân…”
Những âm thanh bẩm báo dị thường có liên tiếp vang lên. Với mỗi lần
thông báo, Phong Vân lại lao tới một nơi để thu phục. Ban ngày, đêm tối, đêm tối, ban ngày, không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian
nhàn hạ. Nhưng những nơi khói đen xuất hiện không những không ít đi mà
ngược lại càng ngày càng nhiều. Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo cũng không
ngừng thu thập tin tức tình báo từ tam đại lục và truyền lại vô số tin
tức cho Phong Vân.
Thế nhưng Phong Vân chỉ có một.
Bóng đêm mông lung…
“Phong Vân, nghỉ ngơi chút đi!” Phượng Vũ Náo cầm một tập
tin tức tình báo thật dày, nhìn thấy Phong Vân đã hơn mười ngày chưa
chợp mắt tí nào, hắn liền nói với nàng với vẻ thương xót.
Người không phải làm bằng sắt thép. Phong Vân cứ liều mạng cướp đoạt
bắt giữ ở mọi nơi nhưng cũng không thể không được nghỉ ngơi chút nào.
“Ta không sao. Đưa cho ta nơi xảy ra vấn đề đi!” Phong Vân tựa vào ghế rồng của Mộc Hoàng nghỉ ngơi một lát rồi lại mở mắt ra.
“Phong Vân…” Ngàn Dạ Cách ở bên cạnh cũng không chịu được phải mở miệng.
“Đưa ta đi! Ta biết tự phân chia sức lực.” Phong Vân cười cười, ngón tay vẫy trong không trung. Tập tin tức tình báo đã nằm trong tay nàng.
Phong Vân nhìn thoáng qua một cái rồi xoay người biến mất ngay giữa cung điện Nam Viên.
Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau. Cả hai không nói lời nào, chỉ im lặng lắc đầu. Đáng tiếc là bọn họ không giúp
gì được, chỉ có thể thu thập tin tức tình báo. Nếu cứ tiếp tục như vậy,
Phong Vân…
Haiz, chỉ mong bọn Mộc Hoàng nhanh lên một chút.
Gió đêm lại nổi, không khí nơi nơi đều trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Ở một phương bên này, Đế Sát nhìn về hướng Nam Viên xa xa và nhíu
chặt mày lại. Hắn đã sớm phát hiện ra tình huống dị thường ở mọi nơi. Có điều thứ đó vô hại với Hắc Ngục bọn họ, hắn cũng không muốn để ý tới.
Nhưng mà, Phong Vân mệt mỏi quá, nàng…
Ngóng nhìn trời đêm, thật lâu sau, Đế Sát bỗng khe khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người bước vào trong đêm tối.