Nghe xong lời nói hợp tình hợp lý của Mộc Hoàng, Phong Vân nhất thời
lâm vào cảnh tức cũng không được mà giận cũng chẳng xong. Người này quá
bá đạo, cực kỳ bá đạo!
Nhưng mà… Sao nàng lại cảm thấy sự bá đạo này rất đáng yêu và rất động lòng người vậy nhỉ?
“Ngủ đi! Nàng đừng dùng ánh mắt hòng quyến rũ ta. Còn hơn mười ngày nữa thôi, phải hết sức nhẫn nại!” Mộc hoàng trừng mắt nhìn Phong Vân, hai mắt hắn đã bốc hỏa nhưng lời nói thì rất kiên quyết.
Mộc Hoàng nằm xuống một bên giường rồi ôm chầm lấy Phong Vân, hắn giữ chặt lấy nàng và nhắm mắt ngủ, mọi động tác đều diễn ra cực kỳ trôi
chảy liền mạch. Ôm người mình thích lại không thể động vào, đây thực sự
là một cuộc khảo nghiệm cả ý chí lẫn nghị lực của hắn.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi, được rồi, được rồi!
Bị cuốn lại như bức tranh, Phong Vân trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn người đang quấn chặt lấy nàng.
Con mẹ nó Mộc Hoàng, con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng đang quyến rũ hắn?
Đúng là tự đại một cách điên cuồng!
Màn đêm buông xuống, sóng to gió lớn nổi lên vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng thực tuyệt vời!